Bởi tôi không thể dừng lại nơi đây
để đợi chờ Thượng đế
như ba lão già ngớ ngẩn ấy.
Nên tôi muốn nắm tay em
bước qua những thân gỗ mục
đi về hướng mặt trời.
Từ bỏ những con người thế gian
từ bỏ công viên với những giọt
sương mai ướt lạnh
từ bỏ con phố có bầy sẻ ngủ
yên.
Để về đây viếng lại
ngôi cổ mộ u hiển điêu linh
nơi người sống và người chết
cùng nắm tay nhau ca hát.
Áo đêm em khoác lên làn sa mỏng
trăng sao dạo chơi bên
dòng sông nước xuôi trầm tích.
Tôi không thể đợi chờ cái chết
bởi tôi phải đưa em về chốn đó
nơi ngôi nhà không mái
nằm ủ kín rừng mai.
Mặt đất đùn lên thành gò đống
bao thế hệ rồi mà như
giấc mộng mới đêm qua.
Em phải theo tôi về chốn đó
ấm mặt ấm trần gian
dù trong quan tài
côn trùng đang nỉ non than thở.
Đợi chờ gì
khoảnh khắc ấy
sẽ không
bao giờ trở lại.
Hãy phó thác linh hồn
vào những đốm lửa vô âm
để biết mình vẫn sống.
Gió tê lòng viễn xứ
Tôi vẫn nhớ khúc quành thế kỷ
ba mươi năm
mà như một thoáng phù vân.
Gió tê lòng viễn xứ
gây gây nỗi nhớ
và những điều không hiểu.
Chỉ còn mớ ký ức thảm thương
làm hành trang cho những
chuyến hành hương tuyệt vọng.
Nào biết có một bến bờ
bên kia vùng đất khô gió lạnh.
Trong giấc mơ những năm tháng lưu đày
tôi nhận ra nỗi đau tủi nhục
của kẻ sống trọn kiếp trong
bóng đêm.
Trịnh
Y Thư