14 March 2023

ĐÀN CÂM | SÀI GÒN 7 THỨ - Bùi Nguyên Phong

ĐÀN CÂM

Tiếng đàn rớt xuống đáy sông.

Sầu chưa gợn sóng mà lòng đã say.

Phím đàn nhức nhối ngón tay.

Người đi cúi mặt nào hay đá vàng.

 

Tiếng cao khựng lại mơ màng.

Chênh vênh, chót vót  hỏi nàng tìm đâu?

Tiếng trầm lãng đãng bờ Ngâu.

Cầu Ô gãy nhịp đôi trâu khát tình.

 

Hỏi người ôm bóng nhớ hình?

Xa xăm biền biệt... Hỏi mình nhớ ta?

Tiếng trong vắt vẻo ngân nga.

"Bụp" Dây lòng đứt vỡ òa cơn say.

 

Đàn câm… U tịch… Bàn tay...

Tơ chùng… Phím gãy… Cơn say tràn bờ.

 

SÀI GÒN 7 THỨ

Thứ bảy Sài Gòn Bô lê rô.

Chủ nhật Sài gòn ta Tango.

Thứ Hai tà áo vờn trong nắng

khoe dáng hạc gầy trên Vê lô.

 

Thứ Ba Sài gòn em thức muộn

Suối tóc rối tung trên bờ vai.

Áo dây trễ nải thâm quầng mắt.

Nhìn vẫn kiêu sa, vẫn trang đài.

 

Thứ Tư Sài Gòn bung vạt nắng.

Áo lụa tung tăng mát dạ người 

Mười ngón tay đan từng lọn gió.

Xanh trời ngọt lịm cánh hoa môi.

 

Thứ Năm rợp bóng những hàng me.

Hồn anh nắng quái buổi em về.

Nghịch ngợm nắng đùa lên làn tóc.

Say cả đất trời rộn tiếng ve.

 

Thứ Sáu Sài Gòn mưa vội vã.

Mây tình yêu chợt đến chợt đi.

Nép sát lòng anh con chim nhỏ

Môi má hồng lên nghĩ ngợi gì?

 

Sài Gòn xưa! Sài Gòn hoa mộng!

Ngọt ngào mưa, nắng... Gối tay tiên.

Câu thơ anh viết lên thềm ngọc.

Hoa cỏ tương tư dậy khắp miền.

Bùi Nguyên Phong