1.
thơ viết buổi tối rất đen
đen cháy / đen mun / đen than / đen lọ nồi
nàng nói đen như huyền thoại
đen như phim noir
chậm chạp nhỏ từng giọt trong bầu khí quyển căng thẳng
đôi khi vương ánh nến chập chờn
trong những giờ phút chờ đợi rạng đông bừng sáng.
2.
mưa nơi này ̶ ̶ ̶ như tôi biết ̶ ̶ ̶
không nhiều
nhưng gần đây có thể dai dẳng cả ngày đêm
nàng kéo cao cổ áo
sáng nay thức dậy chợt thấy chứng sổ mũi viêm họng và
cơn ho tức ngực không còn
không là hoang tưởng
mùi huệ trắng thật thà nồng ngái
lan tỏa cùng khắp phòng đợi
khoảng không bỗng nhiên chơ vơ xa cách mênh mông
chờ đợi lời chia tay sau cùng và những giọt nước mắt
chấm phá trên bức thủy mặc bến bờ thiên thu hiu quạnh.
3.
bia hơi bên bia đá
những chân nhang bạc màu bụi tro vương vãi
buổi chiều vẩn vơ trong nghĩa trang
trời sụt sùi chuyển mưa
bóng người xiêu đổ trong cơn mất trí tập thể
thời tiết mùa đông ở đây bất định
nhẫn nhục chịu đựng nỗi ám ảnh không rời.
4.
hạnh phúc là vạt nắng lấp lánh linh hoạt ngày mùa đông
bên hành lang dài sâu thẳm
bất chấp giấc mơ lênh đênh xuyên suốt giấc ngủ vùi
buổi trưa bước qua dòng cảm xúc tươi mát
lẫn lộn đôi chút ngờ vực
những khuôn mặt / tiếng nói / điệu cười / danh tính
lảng vảng chập chờn ̶ ̶ ̶ nghe chừng xa lạ bỗng
dưng gần gũi
có phải hạnh phúc đến khi chúng ta không tìm nó?
Quảng
Tánh Trần Cầm