Chỉ là sợi tóc thôi mà
Sao tôi mãi thương hoài đến vậy
Tóc vẫn xanh của một thời thiếu nữ
Bay muôn trùng trong giấc mơ hoa
Ngày đi qua tháng đi qua năm cũng đi qua
Màu tóc ấy theo tôi suốt tháng năm tuổi trẻ
Lang thang cùng tôi đầu gành cuối bể
Sợi tóc uốn mình thành tơ trời
Trôi bềnh bồng trong mây
Mang bao mùa trăng thương nhớ
Em của tôi ơi bàn tay bé nhỏ
Có lẽ nào quên ngọn lửa nồng nàn
Vẫn cháy trong nhau dù tro tàn đã lạnh
Cho một cuộc tình lận đận
Của thời xa vắng
Chút mưa thơm theo những bước đi về
Tìm một chỗ bình yên
Trong cuộc đời quanh quẩn.
Có còn sợi tóc nào bay
Giữa trần gian bao điều khổ nạn
Tiếng đàn xưa giữa mùa trăng đỏ
Chợt thấy bóng mình lẻ loi
Nhìn nắng khuya buồn in lên vách
Mong một ngày nắng lên
Mang theo chút tin vui rất muộn
Tôi vẫn thấy mình vô cùng hạnh phúc
Dù điều đó thật sự rất nhỏ nhoi
Mà tôi chưa từng bắt được
Em có biết không
Nhưng lại là men rượu ngọt ngào
Để tôi không tự huyễn loặc lòng mình
Lạc vào mê cung không lối thoát
Sợi tóc thành sợi chỉ dẫn đường
Đưa tôi tìm về khu vườn cổ tích
Tuổi xuân thì rồi cũng qua đi
Và tháng mười sắp hết
Hoa cúc không còn vàng
Nhưng màu tóc của em
Vẫn đẹp trong ngần như màu nắng thủy tinh
Của những ngày xưa cũ.
Nguyễn
An Bình