Tạ Đình Tời
kết hôn với chị Nghiêm Thị Bình đã được hơn mười năm. Anh là một công chức. Chị
làm nhân viên bưu điện thành phố. Anh chị có với nhau bốn đứa con ba gái, một
trai, đủ nếp đủ tẻ. Anh chị đều hưởng lương nhà nước. Như vậy xem ra cũng là một
gia đình căn bản, tài chính ổn định, học thức tương đương. Hai gia đình nội ngoại
cân xứng. Chị phúc hậu, vẻ đẹp đầy đặn, mặn mà của phụ nữ đã chín chắn. Hằng
ngày chị đi làm chăm chỉ. Về nhà lo chợ đò cơm nước, chăm sóc con cái. Các cháu
xinh xắn, ngoan, chăm học. Anh chị có căn nhà rộng rãi xây kiểu ba gian trong
khu vườn nhỏ đầy hoa trái. Giờ rảnh, chị trồng trọt, khu vườn lúc nào cũng xanh
mướt với nhiều cây ăn quả và rau trái. Chị còn nuôi thêm đàn gà vịt để lấy trứng
góp phần bổ sung vào nguồn thực phẩm cho gia đình.
Anh là một người đàn ông (điều đó hẳn rồi) nhưng cái tính của anh giống đàn bà hơn! Mặc dù người anh không nữ tính mà đầy xương xẩu với khuôn mặt góc cạnh, má hóp. Do đã rụng bớt vài cái răng mà anh tiếc tiền không chịu trồng. Anh bảo: "anh là người ít khi cười, chẳng ai thấy “hàng tiền đạo”. Có lỡ cười khi ai nói gì hay thì bụm miệng lại là được, cần gì trồng cho tụi nha nó có cơ hội chặt chém!" Thân hình anh cao ráo nhưng ốm và khô nên trông anh lúc nào cũng lọt thỏm trong bộ áo quần công chức. Anh năm nay đã bước vào độ tuổi ngũ tuần. Chị thì kém anh 5 tuổi.
Chị được
phân công phụ trách một quầy bưu điện ngay khu chợ của xóm tôi, cạnh con lộ xe
cộ đi lại tấp nập. Mỗi lần anh đi đâu đó ngang qua trước văn phòng làm việc của
chị, tối về nhà thể nào anh cũng cật vấn:
-Hôm nay,
tôi thấy bà còn mời một ông khách ăn hạt dưa, ra vẻ thân mật lắm nhỉ!
Khi thì anh
bảo:
-Sáng nay lại
còn nhăn răng ra cười với khách nữa!
Cười gì vậy?
Vui lắm à! Hay là cười tình, ve vãn đàn ông!
Chị bảo:
- “Anh buồn
cười thật! Khách đến bưu điện giao dịch thì mình phải niềm nở. Hồi em vào ngành
người ta dạy: “vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi” mà! Khách tới làm việc mà
cái mặt bí xị thì chẳng khác nào đuổi khách. Còn tết, cơ quan có sẵn hạt dưa, mứt,
khách hàng tới, mình vui vẻ mời người ta ăn chút có sao đâu!
-Mà anh
cũng nên cười lên cho vui vẻ. Ai cấm anh cười đâu nào!
Thế nhưng
anh vẫn vẻ mặt hằm hằm. Đi ra đá cái cái ghế, đi vô chằn cái ly nước trên bàn
thật mạnh, “quăng thúng đụng nia” chị giật hết cả mình.
Vẫn thái độ
“mặt nặng mày nhẹ” nói:
-Có chồng rồi
là ra đường phải nghiêm túc, không được cười cợt với thằng nào nha! Tôi không
thích vậy!
Chị không
nói gì nữa lẳng lặng làm việc mà nghe lòng mình cay đắng dâng lên khóe mắt rưng
rức.
Trong nhà,
mỗi lần mua sắm gì anh cũng bảo chia hai mỗi người chịu một nửa. Tiền lương anh
cất riêng. Ví như mua cái nồi cơm điện giá 400000đ thì chia người 200000 đồng.
Có lần sắm
một cái giường gỗ giá 5 triệu. Anh nói: “cái này bà phải chịu 3 triệu, tui 2
triệu vì bà hay ở nhà, nằm nhiều hơn tôi!”
Đó lý lẽ của
anh là vậy và luôn vậy. Tất cả chị đều nín nhịn mặc dù cũng có khuyên nhủ ít
nhiều nhưng xem ra không thấm vào đâu. Chị cay đắng, nuốt buồn vào trong, chịu
đựng ngày này qua tháng khác để lo cho các con.
Một hôm anh
về nhà tuyên bố một câu xanh rờn:
-Giờ tôi muốn
ly thân! Vì tôi đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Cô ấy trẻ hơn bà,
hấp dẫn hơn, cuồng nhiệt hơn bà!
Chị nghẹn lời
để mặc nước mắt lả chả rơi!
Tình mới của
anh là một cô bé trẻ bằng tuổi con bé đầu của anh chị! Chị nhắm mắt đưa chân mặc
anh muốn làm gì thì làm. Không còn lựa chọn nào hơn! Vì chị có đồng ý hay không
thì anh cũng đã quyết rồi!
Anh thỏa
thuận chia chác tài sản với chị rồi khăn gói ra đi xây tổ uyên ương mới. Cũng
là lúc cơ quan đuổi việc anh vì lý do vi phạm luật hôn nhân gia đình. Anh sống
với cô vợ trẻ ở một căn phòng trọ ngoại ô thuộc huyện Cần Giờ. Cô vợ trẻ hơi bị
tật ở chân, dáng đi chấm phẩy. Cô lớn lên từ trại tình thương. Không có gia
đình bên ngoại nên anh mới dễ dàng tán tỉnh cô bé. Họ có với nhau một đứa con
nhỏ đã hơn một tuổi. Từ đó ngày ngày anh lăn lộn kiếm sống để nuôi con.
Bẵng đi mấy
năm tôi không thấy chị ở quầy bưu điện nữa. Tình cờ gặp chị ở chợ hoa ngày tết.
Chị kể là anh chị đã li dị. Anh có mái ấm riêng. Các con lớn nay đã lập gia
đình. Chị giờ cũng thảnh thơi, có hội hưu trí hay đi cà phê với nhau. May mắn gặp
được tri kỷ của đời mình. Anh Nguyễn Đình Yên sống độc thân. Vợ anh mất đã lâu,
các con trưởng thành ra riêng. Nay anh chị sống vui vẻ bên nhau, thỉnh thoảng
đi du lịch đây đó.
Vậy là sau
những va đập nhỏ to của cuộc sống hôn nhân chênh lệch cá tính. Và sau cùng là
anh phụ rẫy chị như “giọt nước tràn ly”. À không! Chậu nước hắt lên đổ tràn ly.
Ly nước vốn đã chất chứa nhiều chịu đựng cũng đến lúc phải tràn dù không mong
muốn đổ vỡ.
Thôi vậy
cũng mừng cho chị được giải thoát. Chị cũng đã làm tròn vai trò làm mẹ, các con
trưởng thành, có gia đình riêng. Chị cũng đã tìm được niềm vui chặng cuối đường,
tuổi xế chiều mong chị có cuộc sống yên bình, thoải mái, dễ chịu hơn!
Sài Gòn
ngày 18/10/2022