CUỐI NĂM NGOẢNH LẠI
#1
một chút lãng mạn
một chút mộng mơ
một chút buồn rầu
vơ vẩn
không đâu
nhẹ như tiếng nhạc the girl from ipanema
thoang thoảng
mùi cà phê lẫn trong gió biển
buổi trưa buông thả không mong đợi
trống vắng
nắng nhạt lãng đãng
chìm trong ánh mắt bâng quơ
lơ là trong từng nhịp thở
những ngày cuối năm ngoảnh lại ngó khoảng mờ
âm thầm trăn trở
lục ký ức tìm một biểu tượng tựa bùa mê.
#2.
nàng vẽ bằng những ngón tay định mệnh
bức tranh không đề sẩm tối
tựa hồ đời quặn thắt
ngồn ngộn bất trắc phân ly
gom góp chuỗi dài ảo ảnh
hai bàn tay mỏi nhừ không đủ bao phủ một góc trời
đôi khi tôi hoài nghi tất cả chỉ là thú tiêu khiển
nhằm che giấu nỗi hốt hoảng bâng quơ
ảo giác lắm khi cũng cần thiết
như hơi thở như nhịp tim
để tin nàng vẫn hiện hữu trong cõi này
dù nàng chơi trò cút bắt
lẫn khuất đâu đó trong vũ trụ đa chiều
cuối năm ngoảnh lại nhìn bức tranh dang dở
vẫn ánh mắt vô tư
vẫn chiếc áo khoác quá khổ không thay đổi
trời chiều bất chợt ướt sũng
dìm tôi trong nỗi nhớ khôn nguôi.
MAGGIE
tôi gọi khàn giọng
maggie không buồn quay lại
mùa hè qua nhanh
con chó già đã điếc
chiều cuối năm mưa lất phất
ngày tháng ngả màu
thở hồng hộc như thiếu dưỡng khí
trong cơn khò khè hen suyển
chữ nghĩa đột ngột run rẩy
động kinh cho đến bầm dập
rạn nứt lồng ngực
lậm vào tủy xương
cuối cùng bóng tối quờ quạng đến
maggie nằm co ro một góc sofa
mười bốn năm tuổi chó
(tương đương hơn bảy mươi năm tuổi người)
thời gian có bao giờ khoan nhượng.
Quảng
Tánh Trần Cầm