NHÀ THƠ LÀ ĐỒNG NGHIỆP CỦA PHU ĐÀO HUYỆT
thi sĩ, kẻ mơ viết tác phẩm lớn
những bài thơ bất tử
nhưng
chúng đều là những đứa sanh thiếu tháng
hắn tự tay đào huyệt
chôn cất
thỉnh thoảng tôi gặp lại
đây đó
trong hộp thư, sổ tay, thậm chí trong các tạp chí văn chương
đứa ngắn đứa dài
sáng láng hay xấu xí
đều có chung số phận
chết non
tỉ mẩn, lôi chúng ra rửa ráy
chải tóc đánh răng
băng bó
bôi thuốc đỏ cho các vết thương
mặc quần áo mới
rồi lùa lên Facebook
cho chúng phục sinh tái sinh
để chôn cất
thêm lần nữa
TẠM TRÚ
tôi rất cà chớn
tôi có hai quê hương
nơi nào tôi cũng ghét
nơi nào tôi cũng thương
tôi có nơi để đi
có nơi để về
tôi có ‘quê’ trên mặt đất
anh nhân viên nhập cảnh hỏi
“Anh đi đâu trước khi về lại Mỹ?”
“Tôi đi Việt Nam.”
“Anh ở bển bao lâu?”
“Chỉ chừng bốn năm à.”
“Khá lâu ha. Welcome home.”
“Cám ơn. Về quê đã quá xá!”
ở đây tôi không phải ra phường khai tạm trú với công an
tôi trình báo với Chúa cho phải phép
“Cho tới khi Người cất con đi
Chúa ơi, cho con tạm trú trên mặt đất này”
Chúa nói
“Được, hãy cầu nguyện với ta khi khó khăn
và chớ hư hỏng quá. Giờ thì đọc kinh, rồi ngủ đi.”
“Dạ.”
Chúa cúp máy
tôi lai rai lon bia
(chỉ một lon)
rồi nguyện
“Sáng danh Đức Chúa Cha…”
rồi ngủ
bình an một giấc dài
như hằng có
Thận Nhiên