Chiều nhá nhem ngồi nhìn mảnh vườn
đồi dốc thấp cao
bình yên chìm dần vào bóng tối
thèm ly cà phê
mỏng manh cơn gió lạ
nỗi nhớ rớt trên mặt ao ngoằn nghoèo như khúc sông mắc cạn
tôi thấy mình đang tựa lưng vào Đà Lạt
no lòng ổ bánh mì baguette
tờ báo vừa đọc xong làm chiếu trải ra nằm
bên bờ Hồ Xuân Hương phủ lạnh màn sương
Đà Lạt thuở còn hồng hoang
nhớ Rue de l'Amour nghe tiếng thở của những kẻ yêu nhau
đầu cúi nhìn trái tim mình trống trải
hai lớp áo len
không đủ ấm nỗi cô đơn
Đà Lạt thuở ra đường thấy buồn
hoa pense dưới chân nở tím màu nhớ nhung
trong trang sách
tôi bước mỏi trên đường Bùi Thị Xuân
thả cho mình một giấc mơ
Đà Lạt thuở tiếng xe lam mời gọi
túi vài ba đồng vừa đủ tiền cà phê sáng
từ Viện Đại học ngó xuống khu Hòa Bình
đường xa thẳm
nhớ thằng bạn thường cõng tôi trên lưng
vượt dốc chùa Linh Sơn
trời đâu có nắng mà nó thở như trâu
thời chiến
mảnh trời đại học không có chỗ cho kẻ thích rong chơi
rồi nó vào hải quân
biệt tăm biệt tích tới giờ này
Nhớ Đà Lạt những ngày mưa lê thê
ủ rong rêu trong ký túc xá
chờ tới giờ cơm
cả bọn rên như bọng
trời cuối tháng
mặt thằng nào cũng méo xẹo
Nhớ Đà Lạt xa lắm thuở mua vé tháng tắm nước nóng
nghèo mà sang
quần áo dơ mang bỏ giặt ủi
nợ tiền ăn sáng
tiền cà phê
dài cổ chờ tới ngày đầu tháng
cha mẹ gửi tiền
Nhớ. nhớ lắm Đà Lạt thuở còn xấu xí
mưa. đồi Cù nước đọng vũng
đêm vài ba thằng rủ nhau ra ngồi nhìn hỏa châu rực sáng một
góc trời
nghe tiếng đại bác nổ rền
mai tới giảng đường nghe kể toàn chuyện hận thù chết chóc
có thằng nào yên tâm học hành
lâu lắm rồi
giờ bỗng dưng thèm ly cà phê lúc trời chạng vạng
muốn than một câu
Đà Lạt ơi ta nhớ những ngày xưa
Nguyễn
Hiền