Tui định đi Nhật nhiều lần nhưng chỉ “định” thế (cho nó đỡ buồn) chứ chưa bao giờ được đặt chân tới Xứ Hoa Anh Đào lần nào cả. Lý do: chả phải vì tôi không có dịp may hay không có duyên với đất nước này mà chỉ vì tôi không có đủ tiền thôi. Rượu còn bữa thiếu (bữa không) mà nói đến chuyện viễn du xa xôi làm chi, cho má nó khi.
Sống mãi ở nhà (cơm nhà quà vợ) thì cũng chả sao, nếu
bạn bè khá giả đừng cứ tung tăng đi đây/đi đó, rồi kể lể tùm lum đủ chuyện trên
FB khiến mình – đôi lúc – cũng nóng … như hơ!
Từ Tokyo về, vừa bước vào cửa, nhà báo Từ
Thức đã hớn hở và duyên dáng kể chuyện (làm quà) khiến ai cũng phải
xuýt xoa:
“Loạng quạng, đánh rơi cái ví (portefeuille), trong đó có thẻ
kiểm tra (ID/ carte didentité), carte bleue (credit card), 250 Euros và một số
tiền Nhật mới đổi. Ra bót cảnh sát đầu đường. Nhân viên cảnh sát có vẻ mừng rỡ
vì có việc làm.
Thường thường, cảnh sát Nhật ngồi buồn tênh, đi ra đi vào,
không có ai thưa gởi gì, không có ẩu đả, ăn trộm, ăn cướp, ăn cắp, lừa đảo. Thỉnh
thoảng vớ được một bà già té xỉu, chở tới bệnh viện. Hay đưa một ông cụ qua đường
(đưa thực, không phải dìu ông già trước máy quay phim, quay phim xong đá đít
ông già) hay chỉ lối cho một du khách tới một địa chỉ không có tên đường.
Một ông cảnh sát mở computer, coi danh sách những đồ vật lượm
được trong thành phố. Một bà gọi điện thoại tới phi trường. Người thứ ba đứng
coi, sẵn sàng phụ tá hai đồng nghiệp. Họ hơi thất vọng vì không tìm thấy gì,
khuyên nên trở lại buổi chiều.
Chiều, trở lại, họ đã tìm được cái ví. Có người lượm được dưới
ghế một xe bus, đưa cho tài xế. Giấy tờ, tiền bạc còn y nguyên. Xứ sở gì kỳ cục”.
Hết Từ Thức lại đến vợ chồng Huong
Tran và Hon
Viet. Cả hai lang thang khắp xứ Phù Tang, vừa đi vừa huyên thuyên đủ chuyện:
“Dân du lịch đi lạc có thể hỏi đường bất cứ một người Nhật
nào trên đường, dù không biết một chữ tiếng Anh, họ cũng sẽ tận tình giúp đỡ. Mặc
dù đây là lần thứ 3 đi Nhật, thinh thoảng chúng tôi vẫn bị lạc.
Ngày đầu tiên đi tìm hotel, mặc dù có Google map nhưng vẫn
đi lạc. May có cô bé mới đi làm ra, mình cho cô xem địa chỉ, cô ta coi Google
map rồi đưa mình tới tận cửa hotel luôn. Cô bé này chỉ nói được vài chữ tiếng
Anh.
Tới Nagoya, lại cũng đi tìm hotel, dừng lại hỏi đường một
vài người Nhật đang đứng truyền đạo, mấy cô xem Google map xong nói Thôi để
chúng tôi đưa ông bà tới hotel đó luôn. Và họ vui vẻ đưa tới tận cửa.
Nghe mà không khỏi liên tưởng đến hình ảnh những bảng đòi tiền
chỉ đường (ở đất nước mình) cùng với đề xuất 350.000
tỷ đồng để “chấn hưng phát triển văn hóa và xây dựng con người Việt
Nam”, của Bộ Văn Hóa Thể Thao & Du Lịch”.
Mười lăm tỉ Mỹ Kim đối với chính phủ hiện hành (nói nào
ngay) chỉ là chuyện nhỏ, nếu so với con số 67,3
tỷ USD xây đường sắt cao tốc Bắc Nam, để sáng
ăn điểm tâm ở Hà Nội và trưa nhậu sương sương ở Sài Gòn. Câu hỏi cần được đặt
ra là liệu có thể “chấn hưng văn hóa” bằng tiền (?) và dân tộc này – sau nhiều
thập niên “sống, chiến đấu, lao động và học tập theo gương bác Hồ vỹ đại – lại
“xuống cấp” tới cỡ cần phải “tân trang” bằng nhiều đô la dữ vậy sao?
Vấn đề cứ khiến cho tôi băn khoăn (mãi) nên cuối cùng thì
quyết định phải trở lại quê nhà vài bữa xem hư/thực ra sao? Qua Nhật thì mới lo
tiền, chớ về Việt Nam đi tuốt tuồn tuột từ Bắc ra Nam (bằng xe hỏa) thuê nhà
nghỉ loại ngủ chung – trên những cái giường đôi, gọi là ở dorm, như
đám Tây con) và chỉ uống Vodka (Hà Nội) thôi thì nào có tốn kém bao nhiêu.
Thế là bay luôn!
Ra khỏi phi trường Nội Bài, tôi nói Taxi “cho về Yên Hoa”
nhưng tài xế lại nghe ra “Yên Hòa”. Thế là xe chạy lòng vòng bằng thích. Cuối
cùng rồi cũng đến nơi nhưng chú em nhất định không nhận số tiền hiển hiện trên
máy mà hào sảng bớt hẳn một phần ba, với lý do giản dị: “Lỗi tại cháu nghe lầm,
chứ đâu có đến cái giá đó.”
Hôm ở Bồng Sơn (Bình Định) cũng vậy. Tôi đặt chỗ ngủ tại nhà
nghỉ Tiến Vương. Bác xe ôm đã già quá cỡ (cỡ như tui) nên nghễnh ngãng nghe ra
Tiến Phát. Thế là lại mất thêm một đoạn đường (dài) nhưng lại rất vui vì chúng
tôi vừa đi vừa chuyện trò vô cùng rôm rả. Cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp tôi đều
ngọng nghịu (chớ) còn tiếng Nam, tiếng Bắc, tiếng Huế, tiếng Thanh, tiếng Nghệ,
tiếng Quảng thì tôi phát âm nhuần đều nhuyễn như nhau – kể cả Quảng Bình.
Tới nơi mới biết là mình lại gặp thêm một tay “hảo hớn”
nữa, dù y nghèo ra mặt:
- Đúng rơ (ra)
là trem hơi (trăm hai) nhưng lẫu (lỗi)
tại tui nghe lộn nên cho tém (tám) chục lờ (là) được rầu (rồi).
Ông bạn đồng hương (và đồng thời) hào sảng của tôi ơi! Chúng
ta đều gần đất xa trời lắm rồi, lẽ ra, ông không còn phải vất vả mưu sinh bằng
một cái Honda tàn tạ như vậy nữa. Tôi thương ông (thương luôn cái xe rệu rã)
cùng tất cả mọi thứ, chả may, hiện hữu ở đất nước khốn khổ và khốn nạn này!
Cũng như bao nhiêu địa danh hẻo lánh và nghèo nàn khác, thị
xã Hoài Nhơn không có chỗ mô để đi (và cũng không có cái chi để nhìn) ngoài bãi
biển Tam Quan hoang sơ, vắng ngơ (vắng ngắt) nhưng thơ mộng và an lành chưa từng
thấy. Suốt đời tôi chưa bao giờ được đứng (bơ vơ) một mình giữa biển trời bao
la xanh ngát, với tiếng sóng vỗ rì rào (dịu êm) như thế cả.
Sao mà bỏ đi cho được (chớ) nên tôi lưu lại Bồng Sơn tới đôi
ba bữa. Thời gian đủ để tôi làm quen được một gia đình bán cơm, gần chỗ trọ.
Tôi sinh trưởng ở Cao Nguyên (Lâm Viên) nên hoàn toàn không mặn mà gì với cá mắm
(hay cá mú) dù đồ biển ở đây tươi lắm. Tôi nhờ họ làm cho món đậu rán chiên
dòn, để chấm nước tương, ăn cùng với ớt đỏ xắt nhỏ.
Cô em không chỉ vui vẻ nhận lời mà còn cho thêm tôi một chén
canh tép nữa. Không biết là nấu với thứ rau chi nhưng húp mát rượi và ngọt lừ
hà, ngọt nhất là đôi lời “khuyến mãi” vô cùng mộc mạc và hết mực chân tình:
– Cứ en (ăn) đi. En hết lấy
thêm. Tui không tính tiền keng (canh) đâu.
Người đâu mà tốt bụng nhưng xấu số. Chồng đi biển rồi đi
luôn, vào một ngày biển động. Con trai lớn (lái xe tải) cũng theo cha sau một
tai nạn giao thông, để lại bốn đứa con lau nhau lắt nhắt. Vậy là cô em
(cùng đứa gái út, mới mười mấy tuổi) và con dâu bèn mở một cái quán cơm lụp xụp
bên hè, sau khi cân nhắc kỹ rằng nếu không có lời thì cũng không lỗ lắm:
– Khéc (khách) không en thì nhờ (nhà)
mình en chớ mớt (mất) chi mờ (mà)
lo.
Nghe thiệt muốn ứa nước mắt!
Bữa cơm chiều cuối cùng, tôi kín đáo để lại một số tiền nho
nhỏ (có lẽ chỉ đủ để mua vài bộ quần áo mới cho mấy đứa bé mồ côi lam lũ)
nhưng vừa quay lưng thì đã bị phát hiện ngay tại … hiện trường! Cô em tức tốc
đuổi theo để trả lại cho bằng được tờ giấy bạc, đang nắm chặt trong tay, khiến
tôi ngượng chín người:
– Ông chú cho nhiều quớ (quá). Tui cởm (cảm) ơn lém (lắm) nhưng nhờ (nhà) tui bớn hờng (bán hàng) chớ đâu en xin!
Mà nào có riêng chi mình tôi phải đỏ mặt. Lẽ ra, bọn thống
trị – ở xứ sở này – cũng phải có kẻ còn biết ngượng (chớ) khi họ đọc được những
mẩu tin ngăn ngắn hàng ngày:
- Thanh
Niên: “Chị phụ hồ trả lại 150 triệu đồng nhặt được … Ba hôm trước, chị
Dung mua tấm bạt nhựa ở tiệm tạp hóa của bà Nguyễn Thị Mai cách nhà khoảng
một km. Lúc trải tấm bạt ra sân, chị bất ngờ thấy túi nylon đựng 150 triệu
đồng. Khi chị báo với chồng, anh Thanh không chút đắn đo, hối thúc vợ đem
số tiền trả lại cho chủ tiệm”.
- Tuổi
Trẻ: “Phát hiện 180 triệu đồng và 1,3 lượng vàng trong chiếc
tủ sắt cũ phế liệu vừa mua với giá 20.000 đồng, người đàn ông làm nghề thu
gom ve chai nghèo khó đã liên hệ công an xã, trả lại cho người mất”.
- Vnexpress:
“Chị Lê
Thị Đại (ở xã Bình Đông, huyện Bình Sơn) cũng trả 19 triệu đồng
nhặt được cho người mất. Khi được biếu lại 1,5 triệu để cảm ơn, chị Đại đã
ủng hộ vào quỹ phòng chống Covid-19 của huyện”.
Trong khi người dân “biếu lại tiền” để “ủng hộ vào quỹ phòng
chống Covid-19” thì giới quan chức các cấp (từ trung ương đến địa phương)
đều lợi dụng nước đục thả câu bằng “những chuyến bay giải cứu”
và những mũi “tiêm chủng phòng ngừa” để trấn lột thiên hạ, một cách vô cùng dã
man, giữa cơn đại dịch.
Dân tộc này không cần đến hàng chục tiền tỷ Mỹ Kim để “chấn
hưng phát triển văn hóa và xây dựng con người Việt Nam” đâu. Họ chỉ cần loại bỏ
cái đám quan chức vô nhân tính hiện hành, cùng cái cơ chế đểu cán/gian trá/độc
ác và thối rữa … đã tạo ra bọn chúng thôi!