THÚ NGẤM THƠ
Em bệnh. Chị đến thăm, hỏi: “Sao phòng hôi nước mắm?”
Nhìn quanh, Cúc, Lài, Phong lữ, Hồng đơn,… Dạ lan hương
ngoài cửa sổ, làm sao hôi?
Hôm qua, anh đến chơi, đọc thơ giữa chừng, quay lại hỏi:
“Mùi gì thủm?”
Xung quanh, thơ, đàn, tranh, rượu, trà tàu, thủm chỗ nào?
Em tự ngửi mình, áo quần đang mặc, chỉ mùi dầu xanh pha hơi cay quá khứ.
Dưới chân giường èo uột, chưa hư mốc, đống tương lai. Mùi gì
như ngày mai.
Hay tất cả mùi em thơm là thúi?
Chị khoan về, cho em hít thử, ừ, chị thơm.
“Chắc em ăn nhiều nước mắm?”
“Tháng này bệnh, hết nước mắm, chưa mua.”
Chị chỉ: “Chỗ kia, đổ nước mắm?”
“Không. Đống thơ.”
Máu Việt có nước mắm.
Chữ nghĩa tinh anh sau mặn là ngọt chất dân mình.
Không thiếu trong bất kỳ món ăn nào dân tộc.
Làm sao thiếu trong thơ?
Thiếu nước mắm thơ lạt tình máu Việt
Nước mắm nhiều thơ ‘trữ tính’ mùi hôi
“Chị ơi, trước hết thơ phải thúi
Ngấm giữ lâu ngày mới thơm.
Nếu chị pha chút chanh ít đường và ớt,
Chấm đời vào, nhất định sẽ hít hà.”
YÊU HÍT THỞ
Khi em hỏi, còn yêu em nữa không?
Ngay lúc đó,
Xe cứu thương hú còi.
Tiếng tử vong xô câu hỏi qua bên kia thế giới.
Ngây ngô nhìn em, tôi lắt đầu, không nghe.
Khi em hỏi, còn
yêu em nữa không?
Ngay lúc đó,
Mưa vang rền sấm
sét.
Câu hỏi thất lạc.
Câu hỏi ù tai.
Lơ láo, tôi lắt đầu,
không biết.
Không hỏi nữa, em
viết, Còn yêu em không?
Gió thổi mạnh, giấy
bay biệt dạng.
Hình như ý trời
không cho tôi trả lời.
Câu hỏi bực bội.
Câu hỏi vùng vằng.
Câu hỏi bỏ đi.
Yêu dùng hít thở,
không phải để hỏi.
Yêu được hồi nào
cứ yêu.
Một hôm tự nhiên:
hết.
Như còi cứu
thương: tắt,
Như sấm sét: câm
Gió sẽ thối tất cả
biệt tích.
Em à, suốt
đời này
Không yêu em, tôi
biết yêu ai?
Ngày 15
tháng 7, tôi ký tên.
Ngu
Yên
