Thụ ôm gói đồ đứng tựa gốc cây chờ Hảo. Như thế cũng đã khá lâu. Mỗi khi một chiếc xích lô đạp chở đàn bà thong thả chạy qua, Thụ lại cúi người xuống chú ý nhìn vào những khuôn mặt đó để tìm cái vóc dáng quen thuộc của Hảo. Hảo hay mặc chiếc áo dài đỏ đi đón khách. Hảo bảo như thế cho khách quen dễ nhận. Nhưng từ chập tối đến giờ, Thụ chờ Hảo, cũng vài lần mừng hụt vì những người đàn bà khác, cũng mặc áo đỏ. Thụ nghĩ rằng ở hoàn cảnh nào cũng có nhiều người muốn mình là một trường hợp đặc biệt. Thụ nghĩ rằng nét đặc biệt nhất của Hảo là càng dâm dật bao nhiêu khi đi đón khách thì càng chán chường bất nhiêu khi đưa khách về tới căn buồng hành lạc.
Hôm đầu tiên gặp Hảo, Thụ còn nhớ rõ, sau khi thỏa thuận giá
cả, Thụ bước lên xích lô ngồi cạnh Hảo, người phu xe vừa cài mảnh vải che mưa
vào và trèo lên bắt đầu đạp, chiếc xe chuyển bánh, Hảo đã lần mò khắp mình mẩy
Thụ hỏi:
– Có muốn ngay bây giờ không?
Hai tay Thụ sờ soạng khắp thân hình Hảo, Thụ sỗ sàng nhưng
cũng không lại với Hảo và Thụ phải nói “Thôi để lát nữa về tới buồng đã” Hảo lắc
đầu không chịu rồi vít đầu Thụ xuống hôn Thụ tàn nhẫn. Về tới căn buồng cho
thuê, quen thuộc với Hảo nhưng là lần thứ nhứt với Thụ. Loại buồng cho thuê
tính tiền hàng giờ, thì Hảo chán nản bảo Thụ:
– Em hết muốn rồi.
Thụ thì lúc đó lại lồng lộn lên như con thú dữ. Thụ quặp chặt
lấy Hảo vật Hảo ngã xuống giường. Hảo nằm bất động lơ đãng nhìn ngắm Thụ hành động.
Sau một lác hung hăng, Thụ chợt nhận thấy sự hờ hững của Hảo, Thụ ngừng lại suy
nghĩ rồi tặc lưỡi:
– Tôi cũng hết muốn rồi.
Hảo nằm yên xem Thụ mặc quần áo, lúc đó Hảo mới chú ý nhiều
tới vết sẹo nơi bắp chân Thụ, Hảo nhỏm dậy sờ vào chỗ sẹo của Thụ hỏi
– Sao vậy Anh?
Thụ cáu kỉnh:
– Hỏi làm gì.
Biết Thụ giận Hảo làm lành:
– Em xin lỗi. Tại em hay chán nản bất thường. Thôi tụi mình
nói chuyện một lát, có hứng lại em sẽ đền anh. Cái gì cũng vậy, phải có hứng mà
làm mới thích. Ai bảo anh lúc lên xích lô em đòi không chịu. Thụ cầm chiếc giầy
định mang vào chân, chợt Thụ nhìn thấy cái thẹo nơi mu bàn chân, Thụ sờ tay gãi
gãi ở chỗ da nhăn bảo Hảo:
– Sẹo nữa đây này cũng bữa đó đấy.
Hảo ngồi sát lại Thụ:
– Sao vậy Anh?
Thụ quẳng chiếc giầy xuống đất, quàng tay sang ôm lấy thân
hình trần truồng của Hảo:
– Hành quân dẫm phải chông và chỗ nãy bị một viên đạn bắn
lén của tụi nó. Thôi mặc quần áo vào đi ra.
Hảo mân mê bàn chân Thụ:
– Kệ nó, em sắp muốn rồi, mặc vào cởi ra mắt công lắm. Ôm lấy
em đi. Lần đó anh có đau lắm không?
– Sao không đau, khi bị hụt xuống hố chông, anh nằm vật mặt
xuống đường, anh kêu lên thê thảm, mặt anh úp lên mặt đường và anh kịp nhìn rõ
một tên núp trong bụi rậm đang giương súng bắn anh mà anh không có phản ứng gì
được. Nhưng viên đạn của tên đó chỉ trúng vào chân anh. Anh đau đớn ngất đi vì
hai vết thương.
Hảo vít cổ Thụ xuống hôn say đắm rồi nói:
– Tội nghiệp không, thôi bây giờ nằm xuống với em, em đền.
Thụ vùng đứng dậy.
– Không.
Rồi Thụ cầm đôi giầy lại chỗ chiếc ghế ngồi xuống mang vào
chân, vừa thắt sợi dây vừa ngước mặt nhìn Hảo ngồi chồm hổm trên giường thiểu
não nhìn Thụ. Hai tảng vú Hảo chảy dài xuống tội nghiệp.
Hảo nói:
– Anh chán rồi sao? Em không còn gì hấp dẫn nữa sao? Nhưng
lúc này em muốn anh chứ không phải em làm tiền anh đâu.
Thụ lớn tiếng:
– Thôi mặc đồ vào. Tôi đến đây muốn mua cô một lát chứ tôi
không muốn cô đền tôi. Vết thương này không ai đền được cả. Sự thiếu trống
trong lòng tôi cũng không ai đền được cả. Cô mặc kệ tôi đi tìm lấy cho tôi những
cần thiết. Tôi tìm không được thì kệ xác tôi.
Nói rồi Thụ móc túi quẳng cho Hảo mấy tờ giấy bạc. Thụ bước
ra ngoài mặc Hảo với cái thân xác đang bồn chồn thức dậy của nàng.
Nhưng rồi lần nghỉ phép sau của Thụ, về đến thành phố gửi đồ
tại nhà một người quen, tối đến Thụ lại đến ngã ba đường cũ tìm Hảo. Lần đó Thụ
cũng phải chờ rất lâu. Gần khuya mới thấy Hảo ngồi trên xích lô với cái áo đỏ,
người phu xe chậm chạp đạp. Hảo cũng nhận ra Thụ và Hảo cũng không hiểu sao
nàng lại mừng rỡ gặp Thụ một cách lạ không có vẻ nghề nghiệp tí nào.
Thụ trèo lên xe, người phu xe cài chiếc phủ che mưa phía trước
lên. Hảo lại xục xạo. Lần này Thụ đi tới và sự tìm kiếm của Thụ đã diễn ra và kết
thúc ngay phút chốc trên xe. Người phu xe đạp được một quãng chưa về tới căn
phòng thì Thụ đòi xuống. Thụ bảo Hảo:
– Thôi thế đủ rồi, bây giờ mình xuống đây “đớp” cái gì cho gỏi
đói.
Thụ và Hảo sau khi trả tiền xe khoác tay nhau vào tiệm ăn.
Lúc ăn Thụ hỏi sao hôm nay ra trễ thế thì Hảo trả lời hồi chập tối Hảo đã ra rồi
và đã đi một chuyến nhưng gặp một thằng khốn nạn lâu quá nên mới trở lại ngã ba
muộn thế.
Mỗi lần nghỉ phép, từ những miền đồng ruộng khói lửa về
thành phố, Thụ đều đi đến địa điểm này kiếm Hảo.
Lần này Thụ cũng phải chờ rất lâu. Hai chân Thụ đã mỏi nhừ,
Thụ ôm gói đồ đứng dựa thân cây nhìn khúc đường sâu thăm thẳm, những bóng tối
chập choạng bóng cây, những căn nhà im lìm, ẩn núp. Mặt đường nhựa bóng loáng,
mưa lất phất và gió thổi ngang mặt. Thụ nhìn mặt đường rồi sờ tay lên đầu, vết
sẹo mới còn da non. Cái sẹo này mới có cách đây hơn nửa tháng, cũng tại chỗ
này, tại cái ngã ba đường này. “Đồ khốn nạn!” Thụ chửi thầm thế.
Hôm đó Thụ được nghỉ phép và đến thành phố nghe tin có biểu
tình. Thụ đi lang thang xem. Rồi cũng không hiểu có phải vì tình cờ, Thụ bước tới
ngã ba này. Đúng rồi tại chỗ góc kia, dưới gốc cây, bên cạnh một cột đèn. Đám
biểu tình đang đánh nhau với một đám đông khác. Thụ đứng xem, những khúc cây,
những chiếc dùi, những thanh mã tấu, những sợi xích vung lên và những người ngã
quỵ. Thụ đã chứng kiến cảnh hãi hùng đó và một lúc thật bất ngờ Thụ cũng bị một
cây dáng trúng đầu quỵ xuống gốc cột đèn, máu ra lênh láng. Trước khi ngất đi
Thụ còn kịp nhận thấy những tiếng chân chạy huỳnh huỵch trên đường dẫm cả lên
người Thụ, Thụ còn nhìn thấy mặt đường trải rộng mênh mông nhốn nháo.
Khi tỉnh dậy Thụ thấy mình nằm trên giường bệnh viện, đầu
băng kín. Cô y tá bước tới và Thụ cảm thấy nhói ở óc. Thụ được cô y tá cho biết
Thụ ngất đi từ chiều hôm qua và lúc này là buổi sáng ngày hôm sau. Như thế Thụ
đã mê man gần một ngày. Cô y tá cũng cho Thụ biết sau khi Thụ bị đánh bể đầu,
Thụ được đưa vào bệnh viện và sau đó xem giấy tờ mới biết Thụ là quân nhân nên
Thụ được chuyển sang bệnh viện quân đội, cô y tá này lần trước đã săn sóc cho
Thụ. Cô cười hỏi Thụ:
– Ông đến đây lần này lần thứ hai. Lần trước thì bị thương
ngoài mặt trận, lần này thì bị đánh tại thành phố. Ông xui quá hé?
Thụ nằm im sờ những sợi râu trên cằm nghĩ ngợi. Thụ cũng chẳng
hiểu tại sao mình bị đánh. Thụ phải nằm nhà thương mất 14 ngày. Trong thời gian
đó có rất nhiều người đến ủy lạo nạn nhân trong biến cố vừa qua. Người ta cho
Thụ mười ngàn bạc với xà phòng, khăn mặt, thuốc lá, bánh kẹo và những tượng ảnh
Chúa, Phật, những sách kinh và những lời an ủi, những lời ca ngợi. Họ kể cho Thụ
nghe những sự cao cả của Thượng Đế, những quyến rũ của tôn giáo họ. Thụ nằm im
không thái độ và cũng không cám ơn. Tất cả những tiền và tặng phẩm, Thụ gói cả
lại và hôm nay Thụ mang đến đây đến ngã ba này, đến cái địa điểm kiếm đĩ này,
tìm Hảo và Thụ sẽ đưa Hảo hết những thứ đó, vì Thụ không biết đưa ai. Thụ nghĩ
rằng chỉ còn có cách đưa Hảo may ra có ích gì cho Hảo chăng. Thụ cũng không có
ý định đưa Hảo với một hy vọng Hảo sẽ dùng số tiền này để làm lại cuộc đời. Thụ
biết Hảo là một thứ đĩ theo ý thích, nó không thể bỏ được cái tính đĩ thỏa của
nó thì dù có nhiều tiền Hảo vẫn đĩ. Thụ tìm Hảo để trút những đồng tiền này cho
Hảo, những món quà này cho Hảo, như những lần Thụ đã trút những khổ đau dằn vặt
sang Hảo trong những khoảnh khắc trước kia. Thụ không thể giữ những thứ này cho
Thụ, tiền này không phải của Thụ, thuốc lá khăn mặt này không phải của Thụ.
Nhưng thứ này là của chúng nó. Chúng nó đã đánh đập anh, Hảo ơi, rồi chúng nó lại
xoa dịu anh. Chúng nó nhân danh Thượng Đế của chúng nó để hò nhau đi đánh đập
nhau, giết chóc nhau. Chúng nó đã dối trá và lừa bịp mọi người. Anh không chấp
nhận chúng nó. Anh tuyên án chúng nó bằng hành động này đây. Chúng nó đừng nghĩ
rằng chúng nó mang Thượng Đế của chúng nó ra là che đậy được tất cả. Chúng nó đừng
tưởng rằng chúng nó có thể đền bù được vết thương trên đầu anh đâu. Chúng nó
cũng đừng tưởng rằng chúng nó có thể ủy lạo anh bằng những lời ngon ngọt.
Không, không bao giờ có ai có thể hàn gắn được vết thương trên đầu anh. Vết sẹo
còn đây. Sự đau khổ còn đầy dẫy ra đó. Ngay bây giờ chúng nó đã bị kết án bằng
cách đánh giá những sự đền bù của chúng nó đem vụt cho em, cho một con đĩ.
Hảo ơi ! Em biết
không. Chúng nó làm sao mà được an thân thờ phượng Thượng Đế của chúng nó
không? Hảo ơi, em có biết vì ai mà chúng nó được an thân ngang nhiên hò hét đả
đảo không? Chính vì những vết thương dưới chân anh này. Anh đã đi giết thù địch,
anh đã dẫm phải chông của thù địch, anh đã bị thù địch nhắm bắn, chỉ vì ai em
biết không? Chỉ vì tín ngưỡng của chúng nó. Chỉ vì cho em yên ổn làm đĩ. Hảo ơi
trước đây anh không tin một ông Thượng Đế nào cả. Anh cũng không yêu em. Thế
nhưng vì sự bạo hành của chúng nó, vì trên đời này không có ai đàn áp chúng nó
mà chính chúng nó đã đàn áp nhau và đàn áp luôn cả Thượng Đế của chúng nó nên
anh sẽ yêu thương các ông ta từ hôm nay. Anh cũng sẽ yêu thương em thực sự từ
hôm nay vì anh mới khám phá ra rằng anh đã dẫm lên bàn chông thù địch để ít ra
cũng cho em được yên ổn làm đĩ.
Hảo ơi, chỉ có bấy
nhiêu thôi. Ngoài ra chẳng còn có cái gì ý nghĩa trong cái thành phố này cả,
trên cái mảnh đất khẳng khiu này cả. Liệu anh có thể làm gì cho em được không?
Liệu anh có thể giúp gì cho mấy ông Thượng Đế không? Hay là rồi anh cũng sẽ bị
em phụ bạc? Hay là rồi anh cũng sẽ lại cùng các Thượng Đế bị chúng nó đàn áp?
Hảo ơi ! Tiền
đây, tặng phẩm đây, em có dùng không. Anh sẽ đưa em tất cả. Những thứ này không
phải của anh. Những thứ này là của chúng nó. Anh không bán máu anh cho những
tên thầy tu lang sói. Anh không bán thân cho chúng nó dùng làm vật liệu giả ân
giả nghĩa kích thích lòng thù hằn. Anh không thể nhận những thứ này để chúng nó
trang trí lòng bác ái và hỉ xả của chúng nó.
Hảo ơi! Vết sẹo ở
dưới chân anh còn có lý do của nó. Tại vì anh không đồng ý cho chúng nó có mặt ở
Miền Nam này nên anh đã lội đi tìm chúng nó giết đi. Thế nên chúng nó đặt chông
bẫy anh, thế nên chúng nó nhắm bắn anh. Điều đó còn có thể giải thích được. Sự
có mặt của những vết sẹo dưới chân anh là hợp lý!
Nhưng còn vết sẹo
trên đầu anh. Hảo ơi ! Ai đã tạo nên? Đứa nào đã đánh đập anh. Sự đau đớn lần bị
thương thứ nhì này không chỉ ở vết thương mà còn rướm máu ở trong tâm hồn anh.
Ai đánh đập anh? Đứa nào em biết không? Chính là những người trong hàng xóm của
chúng ta: chính là những người trong thành phố này. Chính là anh em chúng ta. Tại
sao hả? Tại vì nơi đây họ không tìm thấy kẻ thù. Tại vì chúng nó không có đối
tượng để thù nghịch nhau. Chúng nó nhìn quanh. Chúng nó tìm quanh. Kẻ thù không
có ở đây, nhưng chúng nó thèm một sự phản kháng, thèm một sự vùng dậy. Chúng nó
thèm chống đối, thèm bạo động.
Hảo ơi ! Thế đấy
! Chính vì thế đấy mà anh có vết sẹo trên đầu anh đây. Vết sẹo to bằng hai ngón
tay trắng hếu một mảng đầu. Nó có mặt thực sự trên đầu anh như sự có mặt thực sự
của những oán thù và đố kỵ trên xứ sở này. Vết sẹo có thực trên đầu anh là một
tố cáo hùng hồn tội ác của chúng nó. Thân xác anh đã hai lần bị thương với ba vết
sẹo là một thương tích điên khùng nhất, khốn nạn nhất của cái thời đại này.
Hảo ơi ! Sao bây
giờ em chưa đến đây. Sắp nửa đêm rồi. Chúng ta đâu có thể gặp nhau sau nửa đêm.
Sau lệnh giới nghiêm. Em hãy đến đây với anh. Anh tuyệt vọng tất cả, anh đã bị
lợi dụng tất cả, anh đã đổ máu vô ích. Chúng nó đã dày xéo lên thân xác và linh
hồn anh. Chúng nó còn gớm ghiếc hơn cả những quỷ dữ trong sách kinh của chúng
nó. Anh chẳng còn điểm tựa nào để bám víu vào mà tiến bước không nề hà chông
gai, ngoài em. Chỉ còn có một niềm tin mong manh là em. En hãy đến với anh đi.
Gần 12 giờ đêm rồi. Hảo ơi ! đến với anh và nhận những thứ tiền và quà gớm ghiếc
này. Cả những mẫu ảnh nữa. Cả những sách kinh nữa. Cả cái tình yêu súc vật này
nữa.
Thụ ngồi xuống hè
đường, gói đồ rơi bên cạnh. Mưa rơi, Phố buồn. Ngọn đèn vàng dội xuống mặt nhựa
ướt bóng. Đường dài sâu hút. Thụ nhìn về cuối đường chờ một hình ảnh quen thuộc.
Trong đêm.
Sài Gòn, 03-10-1964
