Mến tặng các bạn TQLC thân yêu của tôi.
Trong số các bạn, có những người đã ra đi không bao giờ trở
lại, em tôi là một trong những người đó. Người dân Miền Nam vẫn luôn giữ hình ảnh
hào hùng của các bạn trong trái tim với lòng biết ơn bao la.
Thầy Năng Tĩnh ở một mình trong ngôi Chùa nhỏ vùng ngoại ô,
rất xa thành phố. Ngôi Chùa chỉ là chiếc “mobile home” trên vài mẫu đất, trước
kia là một nông trại bé tí teo, có hàng rào kẽm gai chung quanh để trại chủ
nuôi bò. Từ ngày lập Chùa, Thầy chỉ nuôi một con chó nhỏ để làm bạn và mấy con
gà trống, thả chạy tự do đặng nghe tiếng gáy cho vui. Sát hàng rào Thầy trồng mấy
dây mùng tơi, khổ qua, giàn bầu và mướp trái xum xuê, bên cạnh đó là mấy luống
cải xanh, rau thơm, cà pháo. Sân trước, Thầy đào chiếc hồ xinh xinh, có hòn non
bộ, đầy đủ cảnh “Sơn Thủy Tùng Đình” với “Ngư Tiều Canh Mục”, trông cũng vui mắt.
Trong hồ có cá vàng bơi lội tung tăng, vài con rùa thỉnh thoảng lại trồi lên mặt
nước ngoe ngoảy. Những lúc rảnh rỗi, Thầy ra ngồi trên chiếc ghế đá đặt cạnh hồ
đọc sách hoặc uống trà, có khi ngồi thiền nữa. Đúng là khung cảnh nhà quê Việt
Nam của kẻ nhàn hạ ẩn dật. Kể ra cuộc sống cũng tạm đầy đủ, thỉnh thoảng có
khách lại thăm, mang cúng dường vài bao gạo, mấy chai tương đủ cho Thầy dùng cả
năm. Phật tử theo Thầy đa số là bạn bè cũ, hoặc mấy người theo học khóa tu thiền.
Thầy cất mấy cốc nhỏ sau chánh điện làm phòng ngủ cho chính Thầy và cho khách
phương xa cần ở lại.