04 December 2025

MÓN NỢ CƯU MANG - Nguyễn Ngọc Hoa

Ngày tôi lên tám, gia đình theo cha di chuyển vào Quy Nhơn, một vùng mới được chính phủ Quốc gia tiếp thu. Sau những năm dưới ách cai quản của Liên khu 5 Việt Minh, thành phố tiêu điều xác xơ, và người dân nghèo khổ lặng lẽ nhìn người khác với đôi mắt dò xét nghi ngờ. Tôi được vào học lớp nhì (lớp 4) trường Vinh Sanh, một trường tiểu học Công giáo thuộc nhà thờ chánh tòa. Bài học trong lớp nặng về giáo lý hơn là văn hóa nên tôi thích ra phía sau trường đá banh với mấy thằng bạn lớn tuổi hơn, hơn là ngồi trong lớp nghe cô giáo là ma sœur (nữ tu Công giáo) nghiêm trang giảng kinh thánh và sự tích đức Chúa Giê-su và đức Mẹ Maria đồng trinh.

HẢI PHẬN QUỐC TẾ - Nguyễn Đức Tùng

Tôi mất ý thức về phương hướng. Không gian chỉ còn một chiều, phía trước, phía sau. Phía sau là quê nhà, phía trước là sự chọn lựa. Biển xanh như ngọc khi chúng tôi ra đến hải phận quốc tế. Nó chờ chúng tôi ở đó, hiện hữu ngay cả trước đại dương.

SÁM HỐI - Nguyễn Vĩnh Long

Ngọn lửa trần gian thiêu đốt

phận người bốc cháy niềm tin

những đôi môi ghì tội lỗi

bể dâu sóng nổi vô tình

02 December 2025

GIẤC MƠ ĐỔI ĐỜI - Vũ Khắc Tế

(Chú thích của tác giả: Truyện hoàn toàn hư cấu – Dựa trên những sự kiện có thật)

Buổi sáng cuối năm, tại một làng quê miền Trung gió hun hút. Thắng nghe tiếng gà gáy và tiếng mẹ khua chổi quét sân. Mùi khói rơm, mùi nước sông pha bùn, trộn lẫn trong làn hơi sương xám bạc. Anh nằm lặng nhìn trần nhà, tự hỏi không biết cuộc đời mình rồi sẽ đi đâu.

VÒNG HOA THANKSGIVING - Biển Cát

Em sinh ra không bình thường như những đứa trẻ khác. Sáu tháng tuổi, em bắt đầu có những hiện tượng lạ. Mẹ đưa em đi khám, và phát hiện em bị chứng Progeria - một căn bệnh hiếm gặp mà khoa học chưa thể chữa trị được. Em không bụ bẫm, không lớn lên theo vòng tay chờ đợi của cha mẹ, mà già nhanh từng ngày cùng những giọt nước mắt đau khổ của mẹ.

NHỚ LẠI CHÂTEAU SAINTE COLOMBE - Thy An

lăn tròn viên đá cuội

mòn nhẵn trên mặt bàn

một khối u trên đầu

như phế thải chưa vứt bỏ

hay ký ức ngoi dậy kêu than

29 November 2025

MÙA LŨ (*) - Ngô Nguyên Dũng

Lời tác giả:

Phần trích đoạn tiểu thuyết “Núi Đoạn Sông Lìa” của tôi ấn hành năm 2017, giờ đọc lại, phản ảnh phần nào thảm cảnh lũ lụt hiện nay, 2025, tại khắp các tỉnh thành miền Trung và Nam Trung phần. Tôi cho phổ biến lại, với niềm hy vọng:

“Đáy trời, tận nơi xa, ánh bình minh rựng sáng…“

Trân trọng.

***

“Dưng không núi đoạn sông lìa,
Đêm ôm gối lạnh, ngày chia ngắn dài.”

Sang ngày thứ bảy, sáng ra, mưa vẫn rì rào. Nước sông đã dâng cao hơn nền nhà. Rác rến, cỏ mục và xác gia súc trôi lều bều đây đó. Vài hôm trước, lúc nước vừa ngập lé đé hàng ba, má đã hối thúc mọi người thu dọn vật dụng lên gác. Nhà nhiều gian, đồ đạc toàn bằng gỗ nặng, gác lại bắc ván mỏng, nên chỉ khuân lên những thứ nhẹ, cần thiết. Chị Châu vừa tóm vén quần áo, sách vở và mấy cuốn tập chép thơ, nhạc vừa thút tha thút thít. Cẩm có chiếc va-ly con bằng mây đánh vẹc-ni nâu, ông nội tự tay đan lấy, cất hoài trong tủ, nay được dịp đem ra xài. Cẩm lựa ra mấy bộ quần áo ưng ý, tẩn mẩn xếp gọn vô va-ly, cùng tất cả quà cáp của ba mua cho. Má huy động chị Ba Khởi đem gạo nếp, mắm muối và lương thực khô, phần chất lên bộ ngựa nhà bếp, phần đem lên gác dự trữ. Lúa còn hai phần ba lẫm, má kêu chú Năm Tự hốt đổ đầy hai bộ thọ dành cho ông bà nội kê trên cặp chân ngựa dọc mái hiên nhà. Đâu đã đủ, phần còn lại anh Chúc với anh Chung xúc vô bao bố, chèo ghe tải lên núi Phụng, gởi trong chùa. Ông nội lo dọn dẹp cây kiểng lên chỗ cao ráo. Chẳng mấy chốc, nóc tủ bàn thờ đầy nhóc nhách đồ xưa và chậu kiểng lùn. Còn mấy hòn giả sơn, ông nội bỏ thí ngoài mưa gió. Tội nghiệp, bà nội tuổi già liệu lẫn, cứ xê dịch bộ ấm trà men rạn ưa thích và tráp con sơn mài đựng trầu cau từ chỗ nầy qua chỗ kia, mà vẫn chưa vừa bụng. Tới khi ông nội dằng lấy, xách thẳng lên gác, bà mới thôi than thở.

HOA NỞ VÌ AI... - Vũ Hoàng Thư

Tháng 7 trời xanh cao, mùa lên hâm nóng. Mặt đất nung nhiệt ngấm ngầm địa chấn, như muốn cùng người rung vang lời ngân quá khứ. Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm, “mù không lối vào...” (TCS). Vang vang trong gió, lời trẻ thơ láng giềng vọng lại đùa vui tiếng nước. Nghe mát rượi chạy quanh lưng trần từng gáo múc, từng gàu treo giếng lặng và nước mưa lũ tràn máng xối. Nước ơi, nước gọi sông, gọi suối, gọi nguồn, nước hát ngàn xanh của biển lộng trào mùa thơ ấu cũ. Nơi xa mờ cơn nắng, hải đảo hiện thành ốc xanh cuối chân trời, đùa cợt gọi mời kẻ lạc đường đang chết khát sa mạc. Mờ ảo phía ấy, những chấm xanh li ti trong mùa nắng vỡ xuống soi dáng đăm chiêu mắt ngây. Như hoa đom đóm nhòe lên mắt, thị giác vẽ nên hình dung người đi về xa thẳm. Bấy giờ, lớp trường đã đóng cửa, hàng cây cuối xuống cù rủ mùa hè đi rong hoang lãng mạn. Áo người bung xòe chiều chờ đợi một thời. Những tà vạt mong manh phất phới như loài ma không chân trên mặt lộ ngày hè chứa chan. Sót lại chăng, vẽ vời như buổi sáng hôm nay, có mây trắng rất cao, cao ngất trên mọi triền ký ức.

CƠN MƯA MÀU XANH | TƯƠNG TỰ - Huỳnh Minh Lệ

CƠN MƯA MÀU XANH

 

những cơn mưa màu xanh

thỏa thuê đồng lúa mới

những hạt nước long lanh

xóa tan màu u tối

TỪ TRÁI TIM TRẮNG ĐẾN MŨI BẮC - Hoàng Quân

Helsinki Cathedral, Trái Tim Trắng của thành phố                                              

Helsinki, thủ đô của Phần Lan 

Chỉ hai tiếng rưỡi đồng hồ, con chim sắt cõng du khách từ Frankfurt, Đức nhẹ nhàng đáp xuống Helsinki, Phần Lan. Xong thủ tục nhập cảnh ở phi trường, như thường lệ, hai chị em tôi kéo hành lý đến quầy đổi tiền. Chút ít tiền lẻ bất cứ nơi đâu cũng cần thiết như lời cám ơn, khi mình được giúp đỡ. Ông nhân viên trong quầy mau mắn: 

-Chào cô, tôi có thể giúp cô được gì nào? 

-Chào ông, tôi muốn đổi tiền.

MÙA THU & CẢM THỨC - Khaly Chàm

lũ chim sẻ sà xuống mái phố nhả chùm hạt nắng

hàm ngôn mùa màng lung linh trên tán lá

sự phục hoạt nhấp nháy ảnh hình sinh động

những chấm màu đen trắng náo nhiệt luôn biến đổi

27 November 2025

VÔ TẬN Ý - Tiểu Lục Thần Phong

Y ngồi thừ ra đấy, cắn quản bút từa lưa ra mà đầu óc thì đặc sệt. Y cố nặn cho ra một ý tưởng hay một manh mối nho nhỏ nào đấy để viết nhưng tuyệt nhiên chẳng có mảy may nào. Y vận dụng trí nhớ, đào sâu vào mớ ký ức cũ, tưởng tượng điều chưa xảy ra trong tương lai để viết cái gì đó nhưng hoàn toàn bất lực. Nếu bảo cái đầu mít đặc không có kẽ hở nào để ý len lỏi cũng đúng mà giả như nói cái đầu rỗng không, chẳng có một chút gì để khuấy lên gợi một niệm thì cũng chẳng sai.

NGÀY TẠ ƠN - Trần Mộng Tú

Tặng chị Trần Mộng Điệp 

Tôi tới nhà Chị tôi
Ăn mừng Lễ Tạ Ơn
Nhà Chị ở rộng lắm
Có bao nhiêu là người

ĐÊM THẤY TA CÙNG THÁC ĐỔ - Tuấn Khanh

Đêm 19 tháng 11 năm 2025 thật khó quên. Không biết có bao nhiêu người trên đất nước này nhắn tin kêu cứu và bao nhiêu người đáp lời lo âu. Thật kinh hoàng, trong đêm đen, những tiếng khóc và cầu xin được cứu mạng xuất hiện vô số trên các trang mạng. Vượt qua mọi thứ, là sự tuyệt vọng của người muốn hành động nhưng lại không thể làm gì. Người dân Phú Yên, Khánh Hòa, Đức Trọng… cất tiếng kêu trong vô vọng, như chỉ để đánh dấu mình còn sống. Tất cả, đêm đen và tiếng gầm thét của dòng nước lũ nhấn chìm mọi thứ.