MÙA ĐÔNG NƠI ĐÂY
em không biết gì về mùa đông nơi đây
những buổi sáng đóng băng
trên mười ngọn tay trơ cóng
cố đập vỡ
tảng núi đá lạnh
những buổi sáng
trượt lỡ từng nghĩ tưởng
tròng trành một giấc mơ.
em không biết gì
về mùa đông nơi đây
những chiều về
thở ngọn khói lan tan
ủ ngụm rượu cay trong lòng miệng
nghe những giọt mùa đông
rơi thật chậm
xuống đáy hồn.
em không biết gì
về những chiều sụp tối vội vàng
anh bước đi giữa rừng hoa tuyết
như đi trong khu vườn cổ tích
vầng trăng hiện lên xao xuyến
rồi chảy xuống hàng cây
những giọt lệ ngân…
em không biết gì
mùa đông nơi đây
những giọt nước mắt có thể bẻ gãy tan
giữa đêm đông mù
không biết
những cánh rừng trắng xóa
không biết ánh tàn dư chạng vạng
loé sáng cuối đường xa
từ một hừng đông rạn vỡ.
những hừng đông mai đây
lúc mùa đông qua
khi mọi thứ rã tan
anh sẽ gói lại
nắng mùa đông ấy
chút ánh mặt trời sót lại
gói giọt nước mắt vừa chảy tan
gói cả những nỗi buồn
chôn vùi dưới lớp tuyết cũ
gửi sang một nơi nào đó
khi mùa xuân vừa chạm đến.
– ngẫu hứng sáng
***
KHÔNG ĐỀ
chiều tôi ngồi tập thở
trăng xa. sáng vô ngần
Phật chỉ vầng trăng đó
sao lòng mãi phân vân.
đêm. tôi nằm tập thở
cơn bão tuyết đi ngang
đêm thở trong chăn ấm
thương, những đời lỡ làng.
vẫn tập đều. hít thở
thở ra nghĩ đến Cha
hít vào nghĩ đến Mẹ
nhớ, những đứa con xa.
sáng nay tôi vẫn thở
thức dậy, thở nỗi vui
thở phút giây hiện tại
thở cả nỗi đau vùi …
– vè sáng.
Đinh
Trường Chinh