Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941 - 13 năm lính
chiến, từ 1962 tới 75-, với 5 chiến thương bội tinh. Và từng là một đại đội trưởng
Thuỷ Quân Lục Chiến, đơn vị tác chiến có biệt danh Trâu Điên.
*****
Vào giờ nghỉ trưa, đa số công nhân của hãng L.A Laundry tụ tập
quanh xe “lunch”, còn tôi đang loay hoay kiểm soát mấy bộ quần áo “samples” để
mang giao cho hãng Guess, thì nghe có tiếng la hét ồn ào quanh xe lunch. Ngó ra
tôi thấy lão Tony Joseph (tạm gọi tên Việt Nam là Tôn) đang bị thằng Mexi-Guapo
nắm hai cổ tay lão kéo tới, xô lui như mèo vờn chuột, còn lão Tôn thì cố vùng vẫy
và miệng la “F...you”, trong khi đó đám đông, những người anh em gốc
“thích đậu, thích đỗ” thì hò reo, cổ võ cho hai người đánh nhau để đứng ngoài vỗ
tay cười chơi.
Tôi không ưa lão Tôn, nhưng khi thấy thằng Mexi-Guapo hành hạ lão ta quá, tự ái dân tộc nổi lên, tôi đi tới can họ ra, nhưng Guapo lại mạnh tay hơn, túm cổ lão Tôn nhấc lên. Tôi kín đáo dùng ngón tay cái và ngón trỏ bấm mạnh vào tử huyệt ở bàn tay Guapo khiến nó đau quá vội buông lão Tôn ra rồi hắn gườm gườm nhìn tôi, tôi nói lớn cho đám đông nghe: “Sorry Guapo, this old man is my brother”, rồi tôi nhìn vào mắt Guapo và nói nhỏ, hù hắn một câu:
- Cùi-đa-đồ (đại khái là mày coi chừng tao).
Vì ông chủ và tôi là chỗ quen biết từ trước nên tôi “mựơn
oai hùm nhát khỉ” đề hù tên Guapo này để hắn không còn bắt nạt lão Tôn nữa. Hai
đối thủ cố lải nhải với nhau vài câu rồi bỏ đi, còn đám đông quay lại ăn uống
bình thường, tôi thì về thu xếp các mẫu hàng đem đi giao, không thèm hỏi lão
Tôn một câu lý do tại sao thằng Guapo lại đánh ông ta.
Hãng L.A Laundry thầu giặt quần áo “Jean” cho các hãng
Guess, Bongo, Infinity, Lewis. Công nhân đại đa số là dân vùng Nam Mỹ, chỉ có
Tôn và tôi là người Việt. Tôn làm trong toán xếp quần áo, còn tôi phụ trách đi
nhận và giao các mẫu hàng từ các hãng kể trên. Tôn cũng là dân “ho-hen” (H.O)
như tôi, anh đến làm việc ở đây trước tôi nên khi mới vào làm việc, tôi rất mừng
và lễ phép với “niên trưởng” Tôn, nhưng dần dà vì làm khác nhiệm vụ và nhất là
thấy Tôn làm “mất mặt” người Việt nên tôi rất bực mình, không tiếp xúc nữa, nay
khi thấy tên Guapo hành hạ đồng hương tôi buộc phải ra tay mà thôi.
Lý do tôi không ưa lão Tôn vì lúc nào bên hông ông ta cũng
đeo cái túi nylon, hễ thấy cái chai nhựa hay lon nhôm nào mà công nhân uống
xong rồi vất đi là Tôn nhặt lên, bóp dẹp rồi bỏ vào bịch, trong khi đó thằng
Mexi-Guapo cũng làm chuyện tương tự, cũng đi nhặt lon nhôm Coca, chai nhựa,
v.v... thế là họ thường cãi nhau khiến tôi không thích Tôn, Tôn đi nhặt rác,
làm rát mặt lây sang tôi, trong lòng tôi coi thường Tôn từ đó.
Sau một thời gian tôi can thiệp chuyện cãi nhau thì Tôn
“quít-gióp”. Trước khi nghỉ việc, Tôn đến chào và bắt tay tôi:
- Tạm biệt bạn, cám ơn bạn đã bênh vực tôi, chắc trong thời
gian qua bạn ngứa mắt và bực mình vì tôi đi lượm rác, nay tôi đi chỗ khác để bạn
khỏi phải trông thấy cảnh đồng hương đi lượm rác nữa. Tôi kiếm được job mới ở
Little Saìgon rồi, lương xì-tạc 13.75$. Hy vọng chúng ta có dịp gặp lại nhau
thì bạn sẽ hiểu lý do tại sao tôi lại đi lượm mấy cái vỏ chai, lon nhôm.
Từ Little Saigon tôi lái xe qua freeway 22, 405, 605, 5 để đến
hãng ở El Monte làm việc với lương 5.75$/1 giờ, nay nghe Tôn nói có job mới
ngay tại Little Saigon với lương cao gần gấp 3 lần, tôi nghĩ hắn nổ, làm gì có
job nào ngon như thế cho dân “H.O” nên tôi trả đũa và hững hờ chạm tay lão rồi
nói:
- Chúc Tôn may mắn, có job mới lương cao thì đừng lượm lon nữa
nghe.
Tôi đã không vui khi thấy mấy cụ già trong khu chung cư của
tôi đi lượm chai nhựa lon nhôm trong thùng rác. Ở Mỹ này với tuổi của các cụ
thì có trợ cấp tiền già của chính phủ để đủ ấm no, việc gì phải đi moi móc như
thế coi bệ rạc quá! Có lần tôi cầm mấy vỏ lon bia đưa cho một cụ thường lượm ve
chai và nói:
- Cụ đừng mở thùng rác nữa, nhỡ có vi trùng hay rắn rết thì
rất hại cho sức khỏe tuổi già, mà cụ lượm mấy lon nhôm này để làm gì vậy?
Cụ rất vui khi tôi cho mấy cái lon nhôm rồi cụ giải thích rằng
cụ gom các thứ này lại để đem bán, “năng nhặt chặt bị”, từ vài đồng rồi thành
vài chục, lâu lâu được một trăm thì gửi về cho con cháu hoặc cô nhi viện. Nghe
cụ già giải thích vậy thì biết vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy ái ngại, không thoải
mái khi nhìn các cụ đi lượm lon.
Khi hãng L.A Laundry dẹp tiệm thì tôi đi làm “thợ đụng”
(truyện dài của nhà văn PKK), nghĩa là đụng việc nào là làm việc đó, không có
việc thì đứng ngó trời-trăng hay “ta buồn ta đi lang thang”... và rồi bất ngờ đụng
Tôn tại đại nhạc hội Cám Ơn Anh TPB kỳ 4 do Hội Cứu Trợ TPB & Quả Phụ tổ chức
tại Garden Grove ngày 1/8/2010.
Đang ngồi ghế xem ca nhạc thì tôi thấy Tôn mang những chai sữa
đậu nành len vào các hàng ghế để bán cho khán giả và vẫn lượm loon, tôi lờ hắn
đi nhưng khi hắn bước tới hàng ghế tôi ngồi và trao tận tay tôi chai sữa đậu
nành thì không lờ được nữa, tôi bèn chào qua loa cho có lệ và lại càng ghét
thêm vì tội hắn nổ, kiếm được “good job” với start 13,75$/1 giờ mà vẫn đi lượm
lon và bán dạo sữa đậu nành. Tôi hỏi móc họng lại:
- Chắc hồi này lương của Tôn lên tới 19$/1 giờ rồi?
- Không, 20.25$ rồi. Nếu bạn muốn đổi job như tôi thì tôi chỉ
cho, thật đấy, đây là số tele của tôi, 714-987-xxxx khi nào muốn thì liên lạc.
Tôn cười thân thiện rồi tiếp tục đi bán, mang chai sữa đậu
nành trao tay cho khán giả xem đại nhạc hội*. Hình như Tôn không biết tôi hỏi
móc họng nên anh ta trả lời có vẻ thành thật, nhưng tôi vẫn nghi ngờ. Làm cái
khỉ gió gì mà lương 20.25$ trong khi bằng cấp chỉ là ngón trỏ ngày xưa dùng để
bóp cò...súng.
Nghề thợ đụng của tôi ngày càng lâm vào thế bí, bị số đông
người anh em gốc “Xì” đứng trước cửa chợ Người Việt cạnh tranh, nhưng tôi vẫn
cóc cần gọi “Tôn Nổ” như lời hắn dặn. Rồi một ngày, bất ngờ Tôn gọi tôi và mời
đến nhà chơi. Tự ái như được vuốt, tôi nhận lời đến thăm dân nổ cho biết sự
tình.
Tôi đến thăm Tôn vào chiều cuối tuần, người đón tôi ngoài cửa
không phải là Tôn như tôi nghĩ mà là một chị rất đẹp với cử chỉ lịch sự, chị
nói:
- Xin lỗi anh, nhà tôi đang bận ngoài góc vườn, anh ấy nói
tôi dẫn anh anh ra vườn, tôi cự nự thì anh ấy nói: “khách muốn coi việc anh ấy
làm”. Vậy xin lỗi anh trước.
- Cám ơn chị, chính tôi muốn xem công việc của anh Tôn.
“Bê-Ka” thì có vẻ khách sáo với nhau tí chứ thực tâm thì tôi
có biết Tôn làm cái gì đâu, mời khách đến chơi mà dẫn ra góc vườn thì chỉ có
“dân chơi cầu ba cẳng” chứ dân Bolsa ai làm thế, nhưng lỡ rồi, cứ vào và quả thật
tôi choáng váng khi cái mùi chua-chua, thiu-thiu trong đống chai lọ chất góc vườn
xông vào mũi. Tôn ngừng làm việc, tháo đôi găng tay ra rồi bắt tay tôi và cùng
ngồi vào cái bàn dưới cái dù che ở góc vườn, đúng lúc đó chị Tôn mang ra hai ly
cafe sữa. Tôn mời tôi uống và vào đề ngay:
- Tôi đang làm ở học khu Garden Grove, tháng tới họ sẽ mở một
lớp học buổi tối về “custodian”, sau một tháng nếu ai đủ điểm thì sẽ có chứng
chỉ, và cái chứng chỉ này sẽ giúp chúng ta đi tìm việc làm ở các học khu tương
đối dễ dàng, nếu anh muốn thì đến ghi danh ngay đi, họ chỉ lấy 40 học viên
thôi. Trước đây tôi cũng làm thế và tôi đã tìm được job ở học khu GG, lương bắt
đầu vào khoảng từ 12-14$/1 giờ và lên dần maximum là 23$ giờ tùy học khu.
- Custodian là nghề gì, có cần nói thông thạo tiếng Mỹ
không, chứ tôi thì thì...
- Là trông coi, quét dọn, hút bụi, đổ rác, v.v… ở các trường
học, việc còn nhẹ nhàng hơn ở nhà khi bà xã nhờ vả, về tiếng Mỹ thì tôi tệ hơn
anh mà còn qua cầu thì anh dư sức, v.v...
Thế rồi Tôn hướng dẫn tôi cách ghi tên, cách học thi lấy
“lai-xân”, khi có licence rồi thì Tôn chỉ tôi cách tìm job ở các học khu trong
vùng Orange. Ở các học khu có rất nhiều công việc, từ săn sóc bảo trì trường học,
cắt cỏ, tỉa cây, điện, thư viện, phụ giáo, v.v...
Sau khi hướng dẫn tôi tìm việc làm xong, Tôn quay về chuyện
cũ ở L.A Laundry:
- Hồi còn làm ở L.A Laundry, tôi biết bạn khinh tôi về cái vụ
tôi đi lượm mấy cái chai nhựa, lon nhôm, nhưng thây kệ, mắc mớ gì giải thích,
sau khi anh trị thằng Guapo cứu tôi, tôi hứa là sẽ có ngày giải thích cho anh
và hy vọng anh sẽ hiểu tôi hơn và đây là lúc cần nói. Sau khi về làm tại học
khu G.G, vì là công việc quét dọn nên số chai nhựa, lon nhôm nhiều hơn và anh
thấy đống bao ở góc vườn kia kìa, chiều nay mang tới “recycle center” bán,
trung bình mỗi tháng kiếm 40-50 đô, chừng nào đủ 100 đô thì tôi tới đổi cho lão
Bà-Bà Hạnh Nhơn, một “rì-xíp”, còn lão Bà-Bà Hội trưởng Hội H.O dùng tiền đó
vào việc gì thì anh và cả cộng đồng này biết rồi.
- Xin lỗi anh Tôn, xin anh tha lỗi, bây giờ thì tôi hiểu rồi,
cái bữa đại nhạc hội TPB mà anh đi bán sữa đậu nành cho khán giả cũng là mục
đích tình nguyện kiếm lời cho ĐNH?
- Đúng thế, trong các đại nhạc hội Cám Ơn Anh TPB, nếu anh để
ý thì sẽ thấy có anh Long HQ đứng mũi chịu sào gian hàng bán thực phẩm, anh Thục
KQ bê các khay trái cây len vào các hàng ghế để bán cho khán giả, tôi theo chân
hai anh ấy, ngoài ra còn có rất nhiều các cháu thanh thiếu niên Phật Tử đi bán
nữa, tất cả vì TPB, rất buồn là anh Thục đã “đi xa” rồi!
- Tôn, anh làm công việc này chị nhà và các cháu có biết
không, phản ứng ra sao?
- Bạn bè coi thường tôi là chuyện bình...thường, “ai đông
khe”, nhưng vợ con tôi không hiểu, phiền trách, ngăn cản mới đau. Lúc đầu thấy
tôi tha về những chai nhựa lon nhôm để góc vườn là nhà tôi la um xùm, mang bỏ
vào thùng rác, còn hai đứa con thì chúng không thèm ra vườn, cực chẳng đã, khi
phải ra vườn thì chúng bịt mũi! Cuối cùng tôi đành phải nói thật, tôi có dẫn
nhà tôi theo khi tôi tới thăm cái ga-ra của chị Hạnh Nhơn làm nơi chứa 20 ngàn
hồ sơ TPB. Nhà tôi hiểu chuyện và rồi bà ấy giải thích cho hai đứa nhỏ hiểu việc
làm của tôi.
- Các cháu phản ứng ra sao với ông bố đi lượm rác?
- Nhà tôi thì trực tiếp tham gia, “đặt hàng” các bà lối xóm,
bạn bè, ai có lon nhôm thì cho, thế là bả mang về góp vào đống rác kia. Có nhiều
thân chủ còn gom chai “dầu gió xanh”, nhưng có lần vác bao chai nặng quá, tôi bị
sụm lưng nên sợ rồi, không dám nhận vỏ chai nữa.
Thú thật từ khi có vợ tiếp tay, tôi không còn gửi tiền lẻ tẻ
cho chị Hạnh Nhơn nữa mà xin chị cho chúng tôi “take care” 3 hồ sơ TPB, mới đây
có một anh TPB đã qua đời khi tôi chưa kịp gửi tiền về, vì thông thường tôi chỉ
gửi tiền vào dịp gần tết. Sau khi anh TPB chết, tôi hoàn lại hội hồ sơ này cho
chị Hạnh Nhơn, mà chỉ còn giữ 2 hồ sơ thôi. Riêng hai cháu, con tôi, không trực
tiếp tham gia như mẹ, nhưng mới đây, khi hai cháu tốt nghiệp luật sư, hai cháu
đã hỏi tôi là xin tình nguyện làm Public Defender, đại khái là làm luật sư bào
chữa miễn phí, dĩ nhiên tôi OK, và hiện nay hai cháu thường xuyên đến trại giam
thăm các thanh thiếu niên nghi can gốc Việt để tìm hiểu tâm tư và hoàn cảnh nào
các em bị vướng vào vòng lao lý. Hai cháu cho tôi biết có nhiều hoàn cảnh các
em nghi can rất đáng thương, hai cháu dùng mọi tình lý để giúp các em.
- Chắc là hai cháu thấy bố đi lượm rác, không lượm cho mình
mà để lo cho người khốn cùng thì các cháu noi theo gương bố, đi lượm “rác” cho
những tuổi trẻ vướng vòng lao lý, “cha nào con nấy”, chúc mừng anh.
- Tâm sự cho bạn biết đầu đuôi để bạn khỏi bực mình khi tôi
khi tôi đi lượm lon, nếu mai mốt bạn kiếm được job ở trường học thì nhớ tiếp
tay với tôi trong công việc tiếp hơi cho anh em thương phế binh (TPB) của chúng
ta hiện đang ngắc ngoải trong địa ngục trần gian. Nhưng nhớ đừng viết linh tinh
về việc này, nhiều bạn bè không hiểu lại “bỉu môi” với tôi, cực chẳng đã tôi mới
tâm sự cho bạn biết, kinh thánh đã nói: “tay phải làm việc thiện thì đừng cho
tay trái biết”.
Tính tôi hay viết lách lăng nhăng, nhưng tôn trọng lời anh
Tôn dặn, tôi đã giữ kín việc này lâu rồi, nay đã tới lúc có nhiều lý do mà tôi
đành phải bật mí một chuyện bí mật. Tôi vẫn tôn trọng lời anh dặn, không nêu
tên thật của anh. Còn việc kinh thánh nói “tay phải làm việc thiện đừng cho tay
trái biết” thì đó là chuyện hai ngàn năm về trước, hồi đó chưa có TPB/VNCH, còn
ngày nay, các TPB đang chết dần chết mòn nên tôi phải viết câu chuyện “Lão Lượm
Ve Chai” coi như một thí dụ điển hình để chúng ta cùng nhau, không phải làm việc
thiện, mà hãy nghĩ đến món nợ của chúng ta đối với các anh kẻo không kịp...
Theo tôi biết thì trong năm 2014 đã có 20 anh em thương binh của TQLC đã ra đi,
như vậy số TPB của tất cả các đơn vị mà Hội H.O “take care” hẳn là đang nối
đuôi nhau để xung phong “lên đồi” không phải ít.
Người TPB trẻ nhất cũng đã 58 rồi, (18+40=58)! Với tuổi đời
58, chúng ta ở hải ngoại sinh sống và thuốc men đầy đủ như thế nào thì ắt sẽ hiểu
với điều kiện sinh sống thiếu đủ thứ, thiếu cả một phần thân thể thì các anh ra
đi sớm không có chi là ngạc nhiên, điều cần nghĩ đến là nếu chúng ta quá thờ ơ
với việc “nợ nần dan díu bấy lâu nay” mà chưa thanh toán để “nợ tang bồng trang
trắng vỗ tay reo” thì...!
Lý do nữa mà tôi phải viết bài này vì San Jose, Bắc CA sắp tổ
chức Đại Nhạc Hội TPB kỳ 9, viết để tặng các thiện nguyện viên (TNV) và cầu
mong các TNV dấn thân hơn nữa trong việc tiếp tay với hội HO. Tôi viết để xin
các đồng đội, đồng môn, đồng bào tiếp tay để gửi gói quà cho các anh em TPB tại
quê nhà.
Không nhiều thì ít, ít nhất là nếu chúng ta, những cựu quân
nhân ở hải ngoại này có uống bia thì cứ uống, nhưng xin giữ lại cái loon nhôm
hay vỏ chai, cả hai thứ đó đều rất có ích đối với người lượm ve chai. Nếu các bạn
là những nhà “tu”, sau khi tu xong thì để cái loon nhôm dưới đất, co chân lên đạp
một cái “rụp”, lon nhôm dẹp lép, gom nó lại, cho vào túi nylon đầu hè, ới một
cái là có người pick up, 5-7 cents 1 cái loon chứ ít sao. Năng nhặt chặt bị,
gom lại sẽ có một tí quà cho đồng đội bị cụt chân tay, mù con mắt!
Chúng ta uống bia thì cứ uống thoải mái, nhưng xin tặng lại
cho anh em TPB cái vỏ chai bia, chúng ta uống Coca Cola thì tặng lại cho anh em
TPB cái loon nhôm. Hãy tự cứu anh em TPB của mình trước đã trong khi chờ đợi...
Chờ đợi điều gì?
Gần đây báo chí loan tin hai vị dân cử gốc Việt là Thượng
Nghị Sĩ Janet Nguyễn, Tiểu Bang CA và Giám Sát Viên Andrew Đỗ, Quận Orange có đưa
ra dự luật mà hai vị dân cử này yêu cầu chính phủ Hoa Kỳ chấp thuận cho các sĩ
quan TPB/VNCH sang định cư tại Hoa Kỳ. Sau khi hai vị họp báo xong là hộp thư của
tôi đầy ắp những emails từ các bạn TPB trong nước gửi sang hỏi đó là chuyện thực
hay hư và chừng nào thì được đi? Đọc emails của các bạn làm tôi nhớ lại
tâm trạng của mình vào những năm 1985-1990, khi vừa ra tù, đi đâu cũng nghe tin
đồn chính phủ HK sẽ đón “tù chính trị” sang Mỹ, cấp cho nhà ở và được trả
lương!
Nay “có tin vui trong giờ tuyệt vọng” khiến các bạn tôi hy vọng,
nhưng tôi không biết trả lời sao cho các bạn yên tâm như cai tù VC đã nói với
chúng tôi: “Các anh cứ yên tâm học tập cải tạo, bao giờ tiến bộ thì sẽ được cho
về”.
Thôi thì tôi xin trả lời cho các bạn ta rằng: “chờ dự luật
thành luật”.
Trong khi khuyên các bạn TPB tại Việt Nam chờ thì tôi đi hỏi
một vị dân cử gốc Việt, vị dân cử này giải thích vắn tắt như thế này:
- Chuyện di trú thuộc quyền Liên Bang. Nếu Thượng Nghị Sĩ
Nguyễn đệ trình dự luật... lên Thượng Viện (TV) CA cứu xét, nếu được TV chấp
thuận thì phải chuyển sang Hạ Viện (HV). Nếu cả TV và HV tiểu bang cùng thuận
thì mới chuyển lên Quốc Hội Liên Bang. Nếu lưỡng viện Liên Bang đồng thuận thì
sẽ chuyển sang Tổng Thống v.v..
Để tìm hiểu xem thủ tục cứu xét và chuyển một dự luật từ viện
này sang viện kia có nhanh không, tôi đi tìm một chuyên viên hỏi thăm thì anh
PL.. trả lời như sau:
...
Cách đây khoảng 6 tháng, khi cựu bộ trưởng tư pháp Mỹ
Eric Holder từ chức, Tổng Thống Obama đề cử bà Loretta Lynch, một người nổi tiếng
là làm việc rất công tâm, cũng người da đen, Lưỡng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ cho vào
chương trình nghị sự để phỏng vấn và để chuẩn y hay từ chối, 6 tháng sau, bà
Lynch mới được quốc hội chấp thuận sau nhiều lần thúc đẩy từ phe Dân Chủ.
Nước Mỹ cần 6 tháng mới bổ nhậm được một Bộ Trưởng Tư
Pháp, chỉ vì phe Cộng Hòa cho rằng bà Lynch có khuynh hướng ủng hộ Tổng Thống
Obama trong Immigration Reform.
Thiếu Bộ Trưởng Tư Pháp một thời gian, nước Mỹ vẫn bình
chân như vại. Nói như vậy để thấy chuyện mình nôn nóng vì lo nghĩ tới anh em
TPB của mình, nhưng không phải việc quan trọng của Mỹ.
Trước kia Tổng Thống Reagan muốn mang những quân nhân
VNCH sang Mỹ theo một chính sách nào đó, nhưng chỉ tới khoảng năm 1988, hay 89
mới có tên gọi cho chương trình HO. Nghĩa là người tù của VNCH cũng phải chịu tối
thiểu từ 3 tới 17 năm trong cái mà VC gọi là trại “cải tạo”, thời gian đủ để
nghiền ngẫm cho tình đồng minh.
Nếu một dự luật của một dân cử Tiểu Bang, cho dù vị dân cử
này có nhiều Lobby thế nào đi nữa, cũng cần một thời gian để được đưa vào nghị
trình của Quốc Hội Tiểu Bang, nghe điều trần về mục đích, đối tượng của dự án….
sau khi nghe, thảo luận, bỏ phiếu, có hay không được đi tiếp lên Quốc Hội Liên
Bang và chờ đó để lại bắt đầu từ cây số số 0.
California là thành trì của đảng Dân Chủ, giống như
Massachusetts. Cali là tiểu bang giàu trong quá khứ, nhưng hiện nay, có nhiều vấn
đề về kinh tế, nạn khan hiếm nước trầm trọng, một tiểu bang nhiều người chờ trợ
cấp của chính phủ, tất nhiên Dân Biểu và TNS Cali phải lo vấn đề cấp bách tại Mỹ
trước tiên và rất cấp bách.
Tóm lại, chuyện TNS Nguyễn tại Cali đưa ra cũng giống như
trái cây, mứt kẹo ngày tết, bầy ra cho vui, chụp hình chụp ảnh, nhưng dù sao
cũng là một ý tốt của bà, nhưng biết đến bao giờ dự luật của bà được trình làng
tại Lưỡng Viện Quốc Hội Mỹ.
Đừng bao giờ nói “không bao giờ, never say never”.
...
Vậy thì các bạn TPB của tôi ở VN cứ chờ và hy vọng.
Còn chúng ta ở đây, đừng chờ mà hãy bắt tay ngay vào việc “save lon nhôm” và
tích cực yểm trợ cho đại nhạc hội Cám Ơn Anh TPB kỳ 9 tổ chức tại San Jose Bắc
CA vào tháng 8/2019.