TRẦN HOÀI THƯ
Có cả ngàn lí do
để tôi chưa kịp đọc Ông
Có cả ngàn lí do
để tôi vĩnh viễn không bao giờ còn được gặp
Trên dải đất hình
chữ S nhỏ bé
Trên địa cầu rộng
lớn muôn trùng
Bên thắng cuộc
Và bên thua cuộc
Bên chúng
nó
Và bên chúng ta
Một thời ngôn từ
lạnh sắc
Một thời ngôn từ
thuốc độc
Quốc nội và Hải
ngoại
Những hàng rào
cách chia
Hữu hình và vô
hình
Những hàng rào rất
có thể vây kín quanh tôi
Tự vây trong tôi,
nhiều khi có thể
Không dễ gì giải
độc ngôn từ
Không dễ gì thoát
khỏi những sân hận âm u man mọi nơi đáy sâu lòng ta thầm kín
Không dễ gì ta có
thể thoát khỏi những xích xiềng tự nguyện
Không dễ gì…
Tôi đọc rồi biết
ông
Lặng lẽ
Âm thầm
Nhờ nối mạng
Internet
Từ một danh ngôn
nước Pháp
Muốn – luôn – là
– có – thể!
Tôi tin ông không
hề biết
Ở phía bên kia xa
cách vạn dặm Thái Bình Dương nơi cố hương vời vợi
Có một độc giả vô
danh
Biết và đọc ông rất
đỗi muộn màng
Tôi vẫn tin
Ngày ông bỏ nước
ra đi lòng trĩu nặng buồn đau
Kẻ thua cuộc hai
bàn tay trắng!
Cố hương mịt mờ
sau khói sau mây sau điệp điệp trùng trùng sóng thái bình dương thái bình dương
Nhất khứ hề
Bất phục phản
Mang mang cổ thi
buồn não!
Ngọn gió quê người
gợi nhắc
Đoạn trường
Dứt áo
Ra đi…
Tôi vẫn tin
Ngày ông bỏ nước
ra đi
Đớn đau khắc khoải
Bãi biển nương
dâu
Chữ nghĩa sách vở
một thời hóa thành đồng nát chất đống vỉa hè
Hóa thành bột giấy
Hóa thành tro bụi
Hóa thành hư
không
Tan vào mây khói
Não lòng…
Lụy phần dư
Văn chương
Vô mệnh
Chắp nhặt
Vá khâu
Nối lại những mảnh
hồn
Chữ thành dòng
Dòng thành trang
Trang thành quyển
Âm thầm
Cặm cụi
Lặng lẽ
Ẩn mình
Những mong làm sống
lại
Từ tro tàn
Bay lên những những
cánh chim
Ông đã làm với trọn
vẹn yêu tin!
Những chồng bản
thảo cao dần
Cao dần
Căn nhà nhỏ nơi
ông trú ngụ
Quê người
Bỗng rưng rưng
Lệ rơi tình huynh
đệ
Tiếng cười vui
trong lặng lẽ hôn hoàng…
Biển đã lặng?
Đã sóng yên?
Những trang giấy
cháy ngày nao đã lành trở lại?
Ông đã thanh thản
ra đi?
Chuyến đi cuối
cùng với hai bàn tay trĩu nặng!
***
HOA ƯU ĐÀM
Ta cũng chỉ được
nghe và nhìn trên cõi mạng
Hoa Ưu đàm
Hoa Ưu đàm…
Ba trăm năm một lần
nở
Ba ngàn năm mới nở
một lần
Nghe nói thế!
Thì cũng biết thế…
Hoa thiêng
Hoa lành
Hoa tiên báo sự
ra đời của một bậc thánh nhân
Tiên báo…
Tin lành tin lành
Phúc âm phúc âm
Li ti hoa nở
Trắng muốt trắng
muốt
Mong manh như có
như không
Hương dịu nhẹ ban
mai nắng nhẹ
Hương dịu dàng
thơm mát đêm trăng thanh tịch lặng trăng thanh
Hoa Ưu đàm
Phúc cho những ai
từng nghe hoa nở
Phúc cho những ai
được nhìn hoa nở
Phúc cho những ai
được gần mong manh hoa dịu dàng thơm cùng ánh trăng thanh trong đêm tịch lặng
Phúc cho ai nghe
được Tin lành
Từ li ti hoa,
mong manh hoa, trắng muốt hoa, dịu dàng hoa
Hoa Ưu đàm từng nở
ba trăm năm trước
Từ ba nghìn năm
trước
Tin lành quá đỗi
mong manh
Niềm diễm phúc
quá đỗi mong manh
Phúc cho ai?
Cho bạn?
Cho tôi?
Có người quả quyết
hoa ưu đàm chỉ là huyễn mộng dệt thêu
Hoa ưu đàm cũng
chỉ là một loài vi nấm
Không hẳn đã hiếm
gặp trên trái đất mênh mông này
Có thể
Có thể là huyễn mộng
Có thể chỉ là vi
nấm trụi trần
Có thể
Cũng có sao đâu
Dưới ánh sáng lạnh
và khô lí trí
Không còn nơi trú
ngụ niềm tin ảo diệu
Không còn nơi trú
ngụ đức tin dịu dàng
Không còn
Không còn
Niềm diễm phúc
tan như làn bụi
Đức tin nơi tôi
nơi bạn rũ héo mỏi mòn
Hoa không nở
trong tôi trong bạn trong chúng ta
Còn lại những
phép tính nhân chia cộng trừ
Còn lại được mất
hơn thua
Còn lại…
Mong manh Ưu đàm
hoa
Vẫn nở
Trắng muốt Ưu đàm
hoa
Chọn nơi
Dịu dàng Ưu đàm
hoa
Tìm đến với tôi
Tin lành thầm
thì
Tin lành lặng lẽ
Lặng tịch
hoa
Lặng tịch ban
mai.
Phúc cho ai Tin
dù không thấy!
Lành thay…
***
BÀI CA VỀ ĐÁM
ĐÔNG
Đám đông là bụi
là bùn là cỏ là rác…
Đám đông vô minh
Đám đông vô học
Đám đông vô tri…
Đám đông sức mạnh
nước lũ
Đám đông núi lở
đá lăn
Đám đông cuồng
phong xô đổ cuốn phăng
Đám đông tan tành
vụn vỡ…
Hiếu kì
Quay quắt
Tráo trở
Ngô nghê
Lên đồng
A dua
Hiếu sự hiếu kì…
Ta đã từng nghe
những lời như thế!
Hình như toàn giọng
giễu cợt khinh khi
Hình như có vẻ
khiếp sợ
Hình như…
Nhưng nếu một
ngày không có đám đông?
Nếu một ngày tất
cả ngồi phòng máy lạnh cắn hạt và nhâm nhi rượu ngoại đọc những cuốn sách tuyệt
vời không ai hiểu nổi?
Nếu một ngày…
Không có đám
đông?
Đời sẽ phẳng và
nhạt
Như nước lọc vô
trùng
Không cá
Không tôm
Không rong rêu
Đời
Thật
Phèo phèo…
Đặng
Tiến