Khi Phạm Thế Duyệt còn tại chức, đôi lúc, tôi vẫn
thường nghe nhân vật này than phiền rằng mình không thể nào tiếp xúc
trực tiếp được với những nhóm dân bản địa vì rất nhiều người
(Thượng, Nùng, Tầy, Mán, Mèo, Do, Khơ Mú, Cơ Tu, Lô Lô, Chu Ru …) hoàn
toàn không biết tiếng Kinh.
Ông Chủ Tịch Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc giữ chức vụ này gần chục năm, từ 1999 đến 2008. Từ đó đến nay, cả đống nước sông/nước suối/nước mưa (và nước mắt) đã ào ạt qua cầu và qua cống. Tuy thế, vấn đề dường như vẫn thế. Rất nhiều người miền núi vẫn không nói được tiếng ở miền xuôi.
Bà Trịnh
Nhung, phu nhân của nhà bất đồng chính kiến Bùi Văn Thuận, vừa cho
biết:
“Gần 40 ngày sau phiên tòa xét xử sơ thẩm, gia đình mới được
phía trại tạm giam cho phép thăm gặp anh Thuận vào thứ hai ngày 26/12. Bố mẹ
anh Thuận bắt đầu đi từ trên Hòa Bình xuống Thanh Hóa từ 4h sáng. Đến 7h sáng
thì cả nhà có mặt tại trại tạm giam Công an tỉnh Thanh Hóa…
Sau khi nộp đơn xin thăm gặp và chờ được duyệt thì đến 10h
sáng, gia đình được vào gặp anh Thuận… Sau đó anh Thuận nói chuyện với mẹ, anh
Thuận hỏi thăm mẹ được vài câu thì cán bộ trại giam giật điện thoại, yêu cầu
anh và mẹ phải nói tiếng Kinh với nhau, không được nói tiếng dân tộc. Anh Thuận
giải thích rằng mẹ anh là người dân tộc Mường, không giỏi tiếng Kinh nên chỉ có
thể nói chuyện bằng tiếng Mường…”
Tuy bích chương, tranh cổ động, và khẩu hiệu đề cao
tinh thần đoàn kết/yêu thương/đùm bọc (trong đại gia đình 54 dân tộc
anh em) luôn tràn ngập trên mọi nẻo đường đất nước nhưng sau nửa thế
kỷ Nam/Bắc hòa lời ca – xem ra – “anh em” vẫn … chưa hiểu được nhau.
Tiếng Kinh vẫn còn xa lạ với rất nhiều người dân bản địa.
Thực phẩm ở miền xuôi cũng thế, cũng vẫn còn “xa
lạ” (và xa xôi) lắm, theo như tường thuật của FB Chi
Lê:
Tỉnh Bình Phước có Sóc Bom Bo nổi tiếng trong trận chiến
ác liệt Mùa hè Đỏ Lửa 1972. Tính từ ngày “giải phóng” đến nay, hầu hết trẻ con ở
Sóc Bom Bo chưa từng biết Phở là gì cho đến khi Tổng công ty Acecook tổ chức
Ngày Của Phở (12/12/2019) đưa Phở đến với các em. Những “Gánh Phở Lên Đồi” đã
làm rộn rã Sóc Bom Bo …
Chỉ thương dân làng Bom Bo đã từng phải giã gạo suốt đêm
vì:“Cách mạng cần gạo nhiều để đánh Mỹ…” để bây giờ họ vẫn phải…“cái bụng không
no, khố chăn chẳng lành…”
Khi “cái bụng không no” và “khố chăn chẳng lành” thì
học hành, kể cả việc học tiếng Kinh – tất nhiên – là chuyện rất xa
vời và vô cùng xa xỉ. Bởi thế, thay vì chú tâm đến việc giảng dậy
Việt Ngữ nơi vùng xa/vùng sâu/vùng căn cứ cách mạng, nhà đương cuộc
Hà Nội đã quyết định “xuất khẩu” tiếng Việt ra nước ngoài – “Gửi
Tiếng Việt Tặng Người Việt Tị Nạn” – theo như tựa một bài viết của
nhà báo Ngô Nhân Dụng:
“Đảng Cộng sản Việt Nam lo lắng giúp người Việt tị nạn hoặc
di cư sống ở nước ngoài. Họ lo dân Việt xa quê có ngày sẽ không còn đủ tiếng Việt
để xài nữa, dù có cố gắng tiết kiệm, chỉ dần dần xài mỗi ngày một chút cho đỡ tốn.
Cho nên, để giúp đỡ hơn 5 triệu người Việt ở 130 quốc gia trên thế giới, Đảng
đã chọn ngày 8 tháng Chín làm ngày đề cao Tiếng Việt.
Theo ký giả Sen Nguyen, trên the South China Morning Post
ở Hồng Kông ngày10 tháng Chín, 2022, một ông phó thủ tướng tên là Phạm Quang
Hiêu (Hiếu, Hiệu, hoặc Hiểu, …), nói đã có một “kế hoạch 8 năm” nhằm viện trợ
tiếng Việt cho đồng bào ruột thịt!”
Quý hóa thế!
Tuy thế, thiện chí và thiện ý của nhà nước hiện
hành – dường như – không được đám “đồng bào ruột thịt” (nói chung) và
tác giả của bài báo thượng dẫn (nói riêng) tán thưởng hay ghi nhận.
Chả những thế, ông nhà báo còn nhắn nhủ độc giả “nên tránh không ‘va
chạm’ với chữ nghĩa của các ông cộng sản” nữa cơ!
Sao “khó khăn” với nhau vậy nhỉ?
Ngô Nhân Dụng cho biết lý do:
Bên bờ hồ Hoàn Kiếm quý vị có thể thấy hai tấm bảng treo
trên một cửa ra vào, viết giống hệt nhau, một cái treo ngoài đường, một cái ở
trước cửa bên trong. Tấm bảng xanh lá cây viết bốn hàng chữ trắng, tất cả viết
hoa, như thế này:
CÔNG TY TNHH NHÀ NƯỚC MỘT THÀNH VIÊN MÔI TRƯỜNG ĐÔ THỊ
XÍ NGHIỆP MÔI TRƯỜNG ĐÔ THỊ SỐ 2
NHÀ VỆ SINH CÔNG CỘNG – TOILET
ĐỊA CHỈ: SỐ 8 LÊ THÁI TỔ, HOÀN KIẾM, HÀ NỘI – ĐT : 043.8288072
– 043.9288508
Tất cả tấm bảng 41 chữ và số, cuối cùng, chỉ có một chữ mọi
người cần biết, là “Toilet!” Người đi đường, các du khách chỉ cần đọc chữ
“Toilet” hay “Toa Lét” là hiểu ngay! Không hiểu tại sao người ta phải đọc 25 chữ
VIẾT HOA lòng thòng rồi mới được thấy chữ “Toilet!”
Cũng không hiểu tại sao phải ghi cả địa chỉ cái toa lét
này? Người đi tìm toa lét có ai chọn một địa chỉ trước, đúng địa chỉ mới vào,
hay không? Lại còn số điện thoại nữa! Có cần gọi điện thoại xin hẹn trước, giữ
chỗ, mới được dùng toa lét hay không?
Giời ạ! Cứ tưởng chuyện gì? Chớ xá chi đến cái
tấm bảng con con đặt trước cầu tiêu, hay mấy đống sạn lụn vụn vương
vãi trong mớ sách giáo khoa của lũ trẻ con. Cứ nhìn thử cái slogan của
Vietnam Airlines mà xem: SẢI CÁNH BAY XA/ SẢI CÁNH VƯƠN CAO!
Vậy mà vẫn được trưng bầy khắp mọi nơi, kể cả ở
sân bay nước ngoài, từ năm này sang năm khác mà có thấy ai thắc mắc
hay khiếu nại gì đâu. Cả nước đã quen mắt với Việt Ngữ (“đương đại”)
thế rồi.
Tự điển Soha:
Xoải (động từ): vươn rộng ra hết sức về cả hai phía (thường là chân
cánh). Thí dụ:“Xoải chân bước tới. Chim xoải cánh bay.”
Tự điển Lạc
Việt: Xoải (động từ): đưa rộng ra hai phía. Thí
dụ:“Đôi chim trắng xoải cánh bay.”
Tiếng Việt hiện nay nó thế đấy!
Ấy thế nhưng vẫn là hàng xuất khẩu, ngoài tầm tay
với của đám dân bản địa, và chỉ dành riêng cho những khúc ruột xa
ngàn dặm (hay những “sứ
giả lạc hồng”) thôi.