Trong khi “lang
thang” tìm tin tức trên internet tôi chợt thấy một bảng tin cũ, trên Men’s
Journal, by Chris Malone Méndez, September
27, 2024, với tựa đề: “Missing Vietnam War Veteran's Remains Found After More
Than 50 Years”.
Sau vài giây ngậm ngùi, tôi đọc tiếp: “More than 50 years after disappearing during the Viet Nam War, a Marine Corps captain's remains have been discovered and identified by authorities.
According
to a news release from the Defense POW/MIA Accounting
Agency (DPAA), officials recovered the remains of U.S Marine Corps Capt. Ronald W. Forrester of Odessa,
Texas in December of last year and just confirmed his identity. The 25-year-old pilot went missing while flying over the jungles of
northern Vietnam in 1972 and has been missing ever since...”
Đọc đến đây, tôi
mừng cho gia đình đại úy Thủy Quân Lục Chiến Forrester từ nay sẽ có nơi để thăm
viếng một người hùng trong gia tộc đã hy sinh trên đất nước tôi, trong cuộc chiến
tàn khốc do người cộng sản Việt Nam (csVN) xâm phạm Hiệp Định Genève, 1954, vượt vĩ tuyến 17, tấn công miền Nam Việt Nam;
đồng thời tôi cũng cảm thấy tâm hồn tôi chùng thấp! Tôi thở dài, tự hỏi tại sao
tình cảm trong tôi lại không vui trọn vẹn với sự “trở về” của đại úy Thủy Quân
Lục Chiến Ronald W. Forrester?
Không tự tìm được câu trả lời, tôi tìm tin khác. Tôi thấy trên BBC tiếng
Việt bảng tin ngày 11/Oct./2024, tựa đề: “Mỹ và Việt Nam tăng cường quan hệ quốc
phòng trong bối cảnh Biển Đông căng thẳng”. Đọc tiếp vài phân đoạn, mắt tôi dừng
lại nơi câu này: “Theo Bộ Quốc phòng Mỹ, Việt Nam đã giúp tìm kiếm được 700 người
Mỹ chết trong chiến tranh và hỗ trợ hồi hương hài cốt.” Tình cảm trong tôi lại
mâu thuẫn giữa vui/buồn/cay đắng!
Tôi cay đắng vì
nhận ra người csVN đã thực hiện đúng hai thành ngữ: “Ruột để ra da để vào” và
“Phù thịnh chứ không phù suy”!
Đấy, “lính nhà
giàu” (quân nhân Hoa Kỳ) mất tích cả nửa thế kỷ thì vẫn được “nhà nước” csVN
“giúp tìm kiếm và hỗ trợ hồi hương hài cốt ‘trở về’ quê Mẹ”; “lính nhà nghèo” –
quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa (QL/VNCH) – phải nhận vũ khí/quân
trang/quân dụng từ đồng minh Hoa Kỳ để chống lại sự xâm lăng rất quy mô/rất bền
bỉ/rất tàn bạo và đầy xảo trá của người csVN, thì người Lính VNCH bị người csVN
“gán” cho danh hiệu “Ngụy ăn thịt người”, “lính đánh thuê”, “bọn đu càng”, “liếm
gót giày bọn sen đầm quốc tế”, “chạy theo bọn đế quốc xâm ‘nược’”, v.v...
“Ngụy ăn thịt người?”
Nếu “Ngụy” ăn thịt
người thì “Ngụy” cũng giống thứ man di/mọi rợ!
Nếu “Ngụy” là thứ
man di/mọi rợ thì làm thế nào nhà văn Dương Thu Hương – sống/sáng tác dưới chế
độ csVN Hà Nội – lại xúc động/rơi lệ, khi nhà văn Dương Thu Hương theo đoàn
quân csVN tiến vào Saigon, ngày 30/04/1975?
Theo báo điện tử
Đất Việt, ngày 23/04/2023, nhà văn Dương Thu Hương, ngày 30/04/1975, đã nói: “Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc
là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi
đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ, nếu người
ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh
đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt
giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.”
Đấy, nếu người miền
Nam “ăn thịt người” thì làm thế nào một nhà văn – Dương Thu Hương – từng sống dưới chế độ csVN, có thể nhận xét
như thế?
“Lính đánh thuê”?
Quân đội VNCH nhận
vũ khí của Hoa Kỳ để bảo vệ miền Nam Việt Nam thì người csVN gọi quân đội VNCH
là lính đánh thuê. “Bộ đội ông Hồ” nhận vũ khí của Trung cộng và Nga để xâm
lăng miền Nam Việt Nam thì người csVN gọi “bộ đội ông Hồ” là gì?
Ngày nào csVN quyết
“đánh Mỹ cho đến người Việt Nam cuối cùng”; bây giờ người csVN “tràn” qua Mỹ
“đông như quân Nguyên”.
Trong hai cuộc
chiến tàn khốc trên quê hương Việt Nam người csVN đánh Tây/đánh Mỹ chỉ vì người
csVN không hiểu được rằng: Quân viễn chinh Pháp cũng như quân đội Hoa Kỳ hiện
diện tại miền Nam Việt Nam và Nhật/Phi Luật Tân/Thái Lan, v.v... chỉ với mục
đích ngăn chận bước chân tham tàn của Trung cộng mà thôi!
Trung cộng hiểu
rõ mục đích của Tây/Mỹ, cho nên Trung cộng cung cấp vũ khí và cổ xúy người csVN
– dùng người Việt Nam – đánh Tây/đánh Mỹ giùm cho Trung cộng!
Hệ quả của sự việc
Pháp và Hoa Kỳ rút quân khỏi miền Nam Việt Nam như thế nào cả thế giới đều thấy:
Trung cộng chiếm trọn Biển Đông và vẽ “đường lưỡi bò”; người Tàu xâm nhập vào
Việt Nam dưới hình thức khai thác khoáng sản thiên nhiên; vì thế, dân số Việt
Nam tăng cao! Ngư dân Việt Nam bị Hải Quân Trung cộng tấn công trong khi hành
nghề. Tin trên BBC tiếng Việt. Link:
https://www.bbc.com/vietnamese/articles/cwyln0zv4ppo
Từ ngày người
csVN cưỡng chiếm miền Nam cho đến nay, biết bao người Việt Nam trong nước phải
đi xuất cảnh lao động để tìm sự sống. Còn gì oái ăm hơn?!
Thời VNCH và thời
Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ còn trấn thủ Biển Đông, có bao giờ ngư dân bị tấn công
hay không?
Chúng tôi chạy
theo “bọn đế quốc xâm lược” để bảo toàn sinh mạng; vì người csVN từ Bắc xâm
lăng miền Nam, giết hại chúng tôi. Cũng nhờ chúng tôi “bỏ của chạy lấy người”
mà “bộ đội ông Hồ” và người csVN mới có cơ hội chiếm đoạt tải sản của chúng
tôi. Nếu chúng tôi cũng bị đầu độc bằng chủ nghĩa “Tam Vô”: Vô gia đình/vô tổ
quốc/vô tôn giáo” – như người csVN – chúng tôi đã không nhín từng đồng đô-la đẫm
mồ hôi và nước mắt của chúng tôi để gửi về Việt Nam giúp gia đình, thì, vào thời
bao cấp, toàn dân Việt Nam đói quá, phải “vùng lên” tiêu diệt người csVN rồi! Sự
thật này do Ba tôi – cụ Điệp Linh Nguyễn Văn Ngữ, người từng bị csVN nhốt tù
nhiều năm tại trại tù Nghĩa Phú – kể lại. Em tôi, Nguyễn Thành Vĩnh, là một
trong những kháng chiến quân tại vùng kinh tế mới Xuân Hưng, đã tham gia Lực Lượng
Kháng Chiến để tiêu diệt người csVN, nếu dân miền Nam bị chết đói!
“Bọn đu càng”,
trong khi giao chiến, người lính, vì thiếu tự chủ, trốn trách nhiệm, đã hoảng hốt
đu theo càng trực thăng để thoát thân thì hành động này – nếu có – chỉ là hành
động nhất thời của cá nhân.
Còn hành động của
“nhà nước” csVN chỉ thị cấp chỉ huy tại chiến trận phải xích “bộ đội ông Hồ”
vào cây cao để bắn máy bay của VNCH hoặc xích “bộ đội ông Hồ” vào xe tăng để
“anh bộ đội” khỏi “bỏ chạy” khi phải “đụng độ” với Lính VNCH thì người csVN gọi
là gì?
Người csVN dùng
những danh từ rất hạ cấp để miệt thị chính thể và người Lính VNCH. Nhưng người
csVN lại không tự hỏi: Tại sao không biết bao nhiêu “bộ đội ông Hồ” đã bỏ hàng
ngũ csVN để hồi chánh theo chương trình Chiêu Hồi của chính thể VNCH!
Trong tất cả mọi
sự trả thù thâm độc của người csVN đối với người miền Nam, chúng tôi im lặng.
Nhưng, khi người csVN đập tan bức tượng Thương Tiếc – một biểu tượng của lòng
biết ơn và niềm thương tiếc của người miền Nam Việt Nam đối với Tử Sĩ Quân Lực
VNCH, được đăt trước Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, rồi cũng chính người csVN đổi
tên Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa thành Nghĩa Trang Nhân Dân Bình An – thì lòng
căm hận trong lòng chúng tôi đối với người csVN sẽ không bao giờ nhạt phai!
Tử sĩ Quân Lực
VNCH “giải ngũ” từ lúc nào để trở thành “nhân dân”? Hành động vô đạo đức của
người csVN đối với Tử Sĩ VNCH chỉ cho thấy sự tự ty mặc cảm quá nặng nề trong
lòng người csVN đối với người Lính VNCH mà thôi!
“Lính nhà nghèo” – Tử Sĩ của QL/VNCH – được
chôn tại Nghĩa Trang Quân Đội thì bị người csVN cho “giải ngũ” để trở thành
“nhân dân”. Sĩ quan QL/VNCH còn sống và công chức thì bị người csVN “tặng” danh
hiệu “Ngụy quân/Ngụy quyền”. Con cháu của
quân nhân và công chức thuộc chính thể VNCH không được đi học!!
Còn “lính nhà
giàu” – cố đại úy Ronald W. Forrester và 700 hài cốt của quân nhân Hoa Kỳ tử trận
trong cuộc chiến tàn khốc tại Việt Nam – thì được người csVN hỗ trợ, đưa về
nguyên quán, được an nghĩ tại Nghĩa Trang Arlington National Cemetery.
Đối với người Mỹ
– kẻ thù mà người csVN phải thề “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” – người
csVN đã thể hiện được lòng nhân đạo cao vời như thế. Đối với tử sĩ VNCH, (người
cùng huyết thống/cùng ngôn ngữ/cùng là con của Mẹ Âu Cơ), nếu người csVN thật
tình muốn người Việt Nam tỵ nạn quên đi quá khứ đầy thù hận để góp công xây dựng
một nước Việt Nam hùng cường thì người csVN hãy phục hồi danh dự của Tử Sĩ Quân
Lực VNCH bằng phương thức: Kiến tạo bức tượng Thương Tiếc và đặt bức tượng
Thương Tiếc mới vào vị trí cũ của bức tượng Thương Tiếc đã bị giật sập; hủy bỏ
bảng hiệu Nghĩa Trang Nhân Dân Bình An;
hồi phục danh hiệu nguyên thủy: Nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa!
Nếu người csVN thực hiện được hai điều tâm niệm của đại đa số người Việt
tỵ nạn về bức tượng Thương Tiếc và danh hiệu nguyên thủy của Nghĩa Trang Quân Đội
Biên Hòa – mà tôi đã nêu ở phân đoạn trên – người csVN sẽ nhận ra người Việt tỵ
nạn không phải là những người vô ơn và người Việt tỵ nạn cũng không phải là những
kẻ dễ quên cội nguồn!