Tôi gặp người bạn cũ. Trên bạn, một bầu trời, ở đó mây
trắng trôi. Té ra bạn tóc bạc!
Nhiều năm… đời đổi khác: nhiều năm, nay là xưa.
Giữa ngày không nằm mơ… hay là mình chưa gặp?
Con đường dài tăm tắp chỉ có mây trắng trôi trong không gian
là trời, thấy nụ cười: tia chớp?
Hai bàn tay vỗ, bợp. Ờ thì ra âm thanh! Hai mắt
bạn long lanh, hai mắt mình cũng thế?
Nhắc lại câu tình nghĩa mới biết mình vẫn còn tấm lòng thuở thanh xuân vành nón trận che trán…
Chuyện tâm tình chưa cạn, nói gì hơn làm thinh! Kệ, tất
cả xung quanh, chúng mình là thế giới…
Trên bầu trời vời vợi. Tổ Quốc hình mây bay…
*
Chuyện mở ra giữa ngày, chúng tôi gặp giữa phố, rủ vào cà
phê gió tha hồ ngó mặt nhau…
Nói tiếng Mỹ how? How? Nói tiếng Việt sao? Sao hả?
Lúc đó cây rụng lá, vài chiếc bay phất phơ…
Nhắc thuở mình ấu thơ, thời học trò Đại Học, sách vở bày như
thóc, nước mắt, mồ hôi tuôn…
Chuyện cũ có vui, buồn… giống nước nguồn trong, đục chảy vào
sông nhiều khúc, ra biển, nhiều cù lao…
Thương quá mùa hoa đào hàng năm đỏ rực nhớ…
Thương qua thời súng nổ, mình chưa chết… còn nghe!
Mấy mươi năm ai dè sau tan bè xẻ ván…Ai nhỉ, hồi mười tám
tóc thề bay như sương…
Trần
Vấn Lệ